[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh
Về Nhà (5)
La Tử Phùng
2024-10-12 08:45:18
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vi Vi vừa nói xong, lập tức phát hiện nhóm người ban đầu còn nói chuyện náo nhiệt trên trời dưới đất, đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Cô ngơ ngác, sao vậy nhỉ?
Nhưng lúc này cô gấp gáp muốn quay về gặp hai đứa nhỏ, mà Trình Diễm không thể để cô tự mình đi. Được cõng trước mặt nhiều người như vây thật sự quá ngại ngùng, cho nên Thẩm Vi Vi không nghĩ nhiều, cười cười rồi lập tức quay người đi mất.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng cô nữa, mọi người đứng đó mới lấy lại được giọng nói của mình.
“Nữ đồng chí vừa nãy nói cô ấy tên là gì?”
“Thẩm... Thẩm Vi Vi?”
Thẩm Vi Vi là ai, cái tên này cả quân khu chỉ có một.
Chính là nhân vật chính mà bọn họ thảo luận mấy ngày qua, là cái người nằm viện mấy năm liền vừa mới tỉnh dậy, tưởng rằng ngay lập tức sẽ bị đàn ông vứt bỏ - vợ của đoàn trưởng Trình!
Được lắm, vậy nên đồng chí nữ vừa nãy căn bản không phải niềm vui mới gì, mà là vợ của Trình Diễm?
Cái này hoàn toàn không giống trong lời đồn.
______
Thẩm Vi Vi không hề biết trong lòng những người khác có bao nhiêu kinh ngạc, cô một bên được Trình Diễm cõng, một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ký túc xá của người nhà trong quân khu không chỉ chiếm diện tích lớn mà còn xây dựng rất tốt. Nhà được chia làm hai loại là nhà lầu hai tầng và nhà vuông, tất cả đều được sắp xếp một cách trật tự.
Nhà lầu cơ bản đều mới xây, có vòi nước, dùng nước rất tiện, nhưng bởi vì hai gia đình cùng sống chung nên không có quá nhiều sự riêng tư.
Ngôi nhà Trình Diễm được cấp là nhà vuông, ở vị trí trung tâm của khu ký túc xá người nhà, bên cạnh còn có một cây táo. Có điền năm nay quả không lớn lắm, táo cũng rất chua nên cây táo này ngoại trừ che mát cũng không có tác dụng gì.
Thẩm Vi Vi nhìn chằm chằm cái cây, ánh mắt vừa di chuyển đã nhìn thấy hai bóng người nhỏ nhỏ.
Đó là hai đứa bé trai, tóc cắt ngắn, gương mặt có chút tương tự, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Đứa bé đứng bên trái hơi thấp một chút, rất trắng, đôi mắt sáng đẹp đẽ giống như mắt phượng nhưng lại rũ lông mi nhìn chằm chằm xuống đất, im lặng đứng đó như thể không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Đứa bé bên trái khác hoàn toàn, gương mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, da có chút đen, dáng vẻ hổ báo, liên tục chạy đi chạy lại như có gai dưới chân, căn bản không đứng yên nổi.
Mối quan hệ huyết thống thật thần kì, cho dù đã hơn bốn năm không gặp, Trình Diễm bên cạnh cũng không nói gì nhưng Thẩm Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra hai đứa nhỏ nhà mình.
Cô xuống khỏi lưng của Trình Diễm, nhẹ nhàng cẩn thận bước tới, chầm chậm ngồi xuống trước mặt hai đứa nhỏ.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Thẩm Vi Vi muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, mũi đã chua xót, nước mắt trực tiếp rơi xuống trước.
Tiểu An vốn dĩ đã rất không kiên nhẫn rồi.
Sáng nay cậu ra ngoài chơi, luôn có người nói mẹ cậu tỉnh rồi, hỏi cậu có vui hay không.
Tiểu An muốn nói mình không vui, cậu có gì mà phải vui chứ.
Lúc trước bố bận rộn trong quân đội, thường xuyên bỏ bê cậu và Đại Phúc, mọi người đều nói cậu đợi, đợi bà nội tới rồi, các cháu sẽ có một cuộc sống tốt.
Khi đó Tiểu An cực kỳ mong đợi, thậm chí còn nhờ dì bên cạnh mua cho mình một con gà con, nghĩ rằng đợi đến khi bà nội đến, họ có thể cùng nhau nuôi gà lớn lên. Như vậy sẽ có trứng gà để ăn rồi.
Nhưng rất nhanh, cậu đã thất vọng.
Thẩm Vi Vi vừa nói xong, lập tức phát hiện nhóm người ban đầu còn nói chuyện náo nhiệt trên trời dưới đất, đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Cô ngơ ngác, sao vậy nhỉ?
Nhưng lúc này cô gấp gáp muốn quay về gặp hai đứa nhỏ, mà Trình Diễm không thể để cô tự mình đi. Được cõng trước mặt nhiều người như vây thật sự quá ngại ngùng, cho nên Thẩm Vi Vi không nghĩ nhiều, cười cười rồi lập tức quay người đi mất.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng cô nữa, mọi người đứng đó mới lấy lại được giọng nói của mình.
“Nữ đồng chí vừa nãy nói cô ấy tên là gì?”
“Thẩm... Thẩm Vi Vi?”
Thẩm Vi Vi là ai, cái tên này cả quân khu chỉ có một.
Chính là nhân vật chính mà bọn họ thảo luận mấy ngày qua, là cái người nằm viện mấy năm liền vừa mới tỉnh dậy, tưởng rằng ngay lập tức sẽ bị đàn ông vứt bỏ - vợ của đoàn trưởng Trình!
Được lắm, vậy nên đồng chí nữ vừa nãy căn bản không phải niềm vui mới gì, mà là vợ của Trình Diễm?
Cái này hoàn toàn không giống trong lời đồn.
______
Thẩm Vi Vi không hề biết trong lòng những người khác có bao nhiêu kinh ngạc, cô một bên được Trình Diễm cõng, một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ký túc xá của người nhà trong quân khu không chỉ chiếm diện tích lớn mà còn xây dựng rất tốt. Nhà được chia làm hai loại là nhà lầu hai tầng và nhà vuông, tất cả đều được sắp xếp một cách trật tự.
Nhà lầu cơ bản đều mới xây, có vòi nước, dùng nước rất tiện, nhưng bởi vì hai gia đình cùng sống chung nên không có quá nhiều sự riêng tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôi nhà Trình Diễm được cấp là nhà vuông, ở vị trí trung tâm của khu ký túc xá người nhà, bên cạnh còn có một cây táo. Có điền năm nay quả không lớn lắm, táo cũng rất chua nên cây táo này ngoại trừ che mát cũng không có tác dụng gì.
Thẩm Vi Vi nhìn chằm chằm cái cây, ánh mắt vừa di chuyển đã nhìn thấy hai bóng người nhỏ nhỏ.
Đó là hai đứa bé trai, tóc cắt ngắn, gương mặt có chút tương tự, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Đứa bé đứng bên trái hơi thấp một chút, rất trắng, đôi mắt sáng đẹp đẽ giống như mắt phượng nhưng lại rũ lông mi nhìn chằm chằm xuống đất, im lặng đứng đó như thể không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Đứa bé bên trái khác hoàn toàn, gương mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, da có chút đen, dáng vẻ hổ báo, liên tục chạy đi chạy lại như có gai dưới chân, căn bản không đứng yên nổi.
Mối quan hệ huyết thống thật thần kì, cho dù đã hơn bốn năm không gặp, Trình Diễm bên cạnh cũng không nói gì nhưng Thẩm Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra hai đứa nhỏ nhà mình.
Cô xuống khỏi lưng của Trình Diễm, nhẹ nhàng cẩn thận bước tới, chầm chậm ngồi xuống trước mặt hai đứa nhỏ.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Thẩm Vi Vi muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, mũi đã chua xót, nước mắt trực tiếp rơi xuống trước.
Tiểu An vốn dĩ đã rất không kiên nhẫn rồi.
Sáng nay cậu ra ngoài chơi, luôn có người nói mẹ cậu tỉnh rồi, hỏi cậu có vui hay không.
Tiểu An muốn nói mình không vui, cậu có gì mà phải vui chứ.
Lúc trước bố bận rộn trong quân đội, thường xuyên bỏ bê cậu và Đại Phúc, mọi người đều nói cậu đợi, đợi bà nội tới rồi, các cháu sẽ có một cuộc sống tốt.
Khi đó Tiểu An cực kỳ mong đợi, thậm chí còn nhờ dì bên cạnh mua cho mình một con gà con, nghĩ rằng đợi đến khi bà nội đến, họ có thể cùng nhau nuôi gà lớn lên. Như vậy sẽ có trứng gà để ăn rồi.
Nhưng rất nhanh, cậu đã thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro