Thập Niên 70: Sau Khi Sống Lại Ta Dọn Sạch Kho Của Kẻ Thù Về Quê
Chương 37
Lục Nguyệt Vô Hoa
2024-08-18 20:58:05
Đi thêm vài bước, Hứa Lâm chậm lại khi nhìn thấy một ông già ôm cái sọt trên tay đang tiến lại gần.
"Cô gái, cháu có muốn mua gà không? Gà mái nhà tôi được nuôi lớn bằng côn trùng đó, còn có thể để trứng.”
Sắc mặt ông cụ không được tự nhiên: "Đứa cháu của tôi đột nhiên bị bệnh nặng và cần tiền gấp để chữa bệnh, nên tôi mới…”
Ông cụ dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn Hứa Lâm, kỳ thật con gà này rất dễ bán, đáng tiếc là ông cụ đang vội kiếm tiền, không có thời gian chờ đợi.
Hứa Lâm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của ông cụ, liền hỏi: "Ông bán bao nhiêu?"
“Cung Tiêu Xã bán 1 tệ 3 một cân, tôi không cần phiếu, bán cho cô một cân 2 tệ được không?”
Giá đắt hơn Cung Tiêu Xã, chẳng qua chuyện này cũng bình thường thôi, gạo ở chợ đen còn đắt gấp 10 lần Cung Tiêu Xã ấy chứ. Hứa Lâm có thể nhìn ra được ông cụ này không hề hét giá.
Vì thế cô thoải mái đồng ý: “Được, có điều ông phải bán luôn cho tôi cái sọt này.”
"Được, được, giỏ này cho cháu đây." Ông cụ vui vẻ xoa tay: "Hai con gà này đã được cân qua ở nhà rồi, một con nặng 4 cân rưỡi, một con 4 cân 8 lạng. Hai con tôi tính cho cháu 9 cân 2 lạng, cháu thấy được không?”
Hứa Lâm nghe ông cụ nói như vậy, quả thật ở chợ đen không dễ gì gặp được người thật thà như ông ấy. Cô lập tức lấy tiền thanh toán.
Sau khi nhận lấy cái sọt, Hứa Lâm do dự nói nhỏ vào tai ông cụ: "Đứa cháu của ông không phải bị bệnh đâu ạ, là có người đã chạm vào phần mộ tổ tiên nhà ông, quấy rầy tổ tiên của ông. Sau khi ông về nhà hãy đào phần mộ tổ tiên thứ 3, cũng chính là mộ của cụ nội ông, cách góc Đông Bắc của mộ 3m. Chỉ cần đào những thứ bẩn thỉu ra, đốt đi, sau đó chôn tiền của Ngũ Đế vào để trấn áp, bệnh tật của cháu trai ông sẽ tự khỏi mà không cần chữa trị."
Lời nói của Hứa Lâm làm cho ông cụ sửng sốt, phải mất một lúc lâu ông ấy mới phản ứng lại. Đầu tiên ông ấy nhìn chung quanh, thấy không có người chú ý bên này, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Đại Ngũ Đế hay là Tiểu Ngũ Đế? "
"Cả hai kích cỡ đều được, nhưng tác dụng của Đại Ngũ Đế sẽ tốt hơn chút. Nếu không tìm được cái lớn thì dùng cái nhỏ, cũng không có tác dụng gì lớn nên không có gì to tát đâu."
Giọng điệu thản nhiên làm khóe miệng ông cụ giật giật, cái này mà không phải là chuyện lớn á?
Đây chính là chuyện liên quan đến phong thủy của mộ tổ tiên đó, tuy rằng lãnh đạo không cho phép mê tín nhưng truyền thống truyền thừa ngàn năm vẫn còn rành rành ra đó. Sao lại có thể nói không tin là không tin cho được?
Hơn nữa, Hứa Lâm chỉ trong một hơi mà đã có thể nói toạc ra chủ nhân của mộ tổ tiên như này, cho dù ông cụ không muốn tin cũng phải tin.
Thấy Hứa Lâm chuẩn bị rời đi, ông cụ vội vàng đưa tiền bán gà cho Hứa Lâm: “Đại sư, tôi biết chút tiền này không đủ nhưng già này thật sự không có nhiều, xin ngài chớ trách."
Giọng điệu của anh ấy rất chân thành, trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi, khiến Hứa Lâm vui mừng, đó là một lời nhắc nhở ân cần và giản dị.
Giọng điệu của ông cụ rất chân thành, ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy khiến Hứa Lâm rất vui. Vốn dĩ cô chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu, chẳng qua việc ông cụ đưa tiền cũng là hợp lý. Trong nghề của bọn họ, nếu chủ nhà không bỏ tiền thì họ phải tự chi trả.
"Cô gái, cháu có muốn mua gà không? Gà mái nhà tôi được nuôi lớn bằng côn trùng đó, còn có thể để trứng.”
Sắc mặt ông cụ không được tự nhiên: "Đứa cháu của tôi đột nhiên bị bệnh nặng và cần tiền gấp để chữa bệnh, nên tôi mới…”
Ông cụ dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn Hứa Lâm, kỳ thật con gà này rất dễ bán, đáng tiếc là ông cụ đang vội kiếm tiền, không có thời gian chờ đợi.
Hứa Lâm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của ông cụ, liền hỏi: "Ông bán bao nhiêu?"
“Cung Tiêu Xã bán 1 tệ 3 một cân, tôi không cần phiếu, bán cho cô một cân 2 tệ được không?”
Giá đắt hơn Cung Tiêu Xã, chẳng qua chuyện này cũng bình thường thôi, gạo ở chợ đen còn đắt gấp 10 lần Cung Tiêu Xã ấy chứ. Hứa Lâm có thể nhìn ra được ông cụ này không hề hét giá.
Vì thế cô thoải mái đồng ý: “Được, có điều ông phải bán luôn cho tôi cái sọt này.”
"Được, được, giỏ này cho cháu đây." Ông cụ vui vẻ xoa tay: "Hai con gà này đã được cân qua ở nhà rồi, một con nặng 4 cân rưỡi, một con 4 cân 8 lạng. Hai con tôi tính cho cháu 9 cân 2 lạng, cháu thấy được không?”
Hứa Lâm nghe ông cụ nói như vậy, quả thật ở chợ đen không dễ gì gặp được người thật thà như ông ấy. Cô lập tức lấy tiền thanh toán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nhận lấy cái sọt, Hứa Lâm do dự nói nhỏ vào tai ông cụ: "Đứa cháu của ông không phải bị bệnh đâu ạ, là có người đã chạm vào phần mộ tổ tiên nhà ông, quấy rầy tổ tiên của ông. Sau khi ông về nhà hãy đào phần mộ tổ tiên thứ 3, cũng chính là mộ của cụ nội ông, cách góc Đông Bắc của mộ 3m. Chỉ cần đào những thứ bẩn thỉu ra, đốt đi, sau đó chôn tiền của Ngũ Đế vào để trấn áp, bệnh tật của cháu trai ông sẽ tự khỏi mà không cần chữa trị."
Lời nói của Hứa Lâm làm cho ông cụ sửng sốt, phải mất một lúc lâu ông ấy mới phản ứng lại. Đầu tiên ông ấy nhìn chung quanh, thấy không có người chú ý bên này, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Đại Ngũ Đế hay là Tiểu Ngũ Đế? "
"Cả hai kích cỡ đều được, nhưng tác dụng của Đại Ngũ Đế sẽ tốt hơn chút. Nếu không tìm được cái lớn thì dùng cái nhỏ, cũng không có tác dụng gì lớn nên không có gì to tát đâu."
Giọng điệu thản nhiên làm khóe miệng ông cụ giật giật, cái này mà không phải là chuyện lớn á?
Đây chính là chuyện liên quan đến phong thủy của mộ tổ tiên đó, tuy rằng lãnh đạo không cho phép mê tín nhưng truyền thống truyền thừa ngàn năm vẫn còn rành rành ra đó. Sao lại có thể nói không tin là không tin cho được?
Hơn nữa, Hứa Lâm chỉ trong một hơi mà đã có thể nói toạc ra chủ nhân của mộ tổ tiên như này, cho dù ông cụ không muốn tin cũng phải tin.
Thấy Hứa Lâm chuẩn bị rời đi, ông cụ vội vàng đưa tiền bán gà cho Hứa Lâm: “Đại sư, tôi biết chút tiền này không đủ nhưng già này thật sự không có nhiều, xin ngài chớ trách."
Giọng điệu của anh ấy rất chân thành, trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi, khiến Hứa Lâm vui mừng, đó là một lời nhắc nhở ân cần và giản dị.
Giọng điệu của ông cụ rất chân thành, ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy khiến Hứa Lâm rất vui. Vốn dĩ cô chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu, chẳng qua việc ông cụ đưa tiền cũng là hợp lý. Trong nghề của bọn họ, nếu chủ nhà không bỏ tiền thì họ phải tự chi trả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro