Thập Niên 70: Sau Khi Sống Lại Ta Dọn Sạch Kho Của Kẻ Thù Về Quê
Chương 43
Lục Nguyệt Vô Hoa
2024-08-18 20:58:05
Hứa Lâm giơ tay đẩy cửa phòng chính ra, tránh sang một bên, một bình máu chó đen bay tới trước mặt cô rơi xuống đất đánh rầm.
Mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống rỗng, sững sờ trong giây lát, sau đó hét lên, ném chiếc chậu sứ trên tay đi, vừa lùi lại vừa khóc.
Bà cụ Hứa và cha Hứa không biết chuyện gì, tưởng là mẹ Hứa đã tạt trúng Hứa Lâm rồi. Hai người bèn sôi nổi xông lên, bà cụ Hứa giơ bát gạo nếp lên rắc lên người Hứa Lâm vừa xuất hiện lại bị cô né được. Bà cụ Hứa thấy vậy liền lo lắng, lập tức gào khóc lao vào đánh Hứa Lâm.
Bà ta một tay ôm đùi Hứa Lâm, một tay lấy bùa trừ tà ra đập đập lên người Hứa Lâm, sau đó nhìn Hứa Lâm bằng vẻ mặt đầy mong đợi.
Hứa Lâm cúi đầu nhìn bà cụ Hứa, cái miệng nhỏ nở nụ cười để lộ lộ hàm răng trắng bóng.
Bà cụ Hứa sợ hãi rùng mình, lại hét lên rồi lăn một vòng về sau, vừa lúc va phải cha Hứa đang vung kiếm lao về phía trước, hai mẹ con vướng vào nhau lăn thành một nùi.
Hứa Lâm cúi người xé bùa trừ tà trên chân ra xem xét, cuối cùng thất vọng lắc đầu/ Thứ đồ chơi này vô dụng, chỉ là an ủi tâm lý mà thôi.
Chậc, không biết mụ già kia mua được từ kẻ lừa đảo nào nữa.
Cha Hứa chật vật bò từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy hai tay Hứa Lâm đan vào nhau, tấm bùa trừ tà kia bị cô xé làm đôi, cảnh ấy làm mí mắt cha Hứa giật liên hồi.
Con, con, con nhỏ này mạnh quá! Bùa trừ tà không có tác dụng với nó!
"Thanh kiếm gỗ đào của ông khá tốt đấy."
Hứa Lâm bình tĩnh nói, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cha Hứa Lâm chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm gỗ đào đã rơi vào tay Hứa Lâm.
Cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi kiếm bằng gỗ đào, thanh kiếm này chắc chắn đã hàng trăm năm tuổi rồi, trên lưỡi kiếm tỏa ra một luồng khí tức nhàn nhạt.
Ở Trung Quốc xem như là một pháp khí tốt đấy!
Tiếc là không gặp được chủ tốt, nên đã mai một thanh kiếm gỗ đào này.
Hứa Lâm giắt thanh kiếm bằng gỗ đào vào thắt lưng, sau đó nở nụ cười xấu xa với ba người cha Hứa, tiếp theo liền lao về phía trước.
Sau một tách trà, ba người trong phòng chính mặt mày nhăn nhó, đau đớn nằm thành một hàng, nhìn mái nhà với đôi mắt trống rỗng.
Cứu với, đây là loại quái thai gì vậy, bùa trừ tà không sợ, kiếm gỗ đào cũng không nốt, thật sự là tà ma sao?
Trong lòng ba người cực kỳ hoài nghi nhân sinh, vô cùng hối hận vì sao đêm nay bọn họ lại tự tìm đến chết như này chứ?
Hứa Lâm nhìn đồ ăn trên bàn, thấy mình không có món nào thích nên chạy đến phòng bà cụ Hứa và đánh Hứa Noãn một trận cho hả giận.
Cô đánh xong mới nhớ ra nhà họ Hứa trọng nam khinh nữa,, đánh Hứa Noãn không thì không thể khiến cho ba người bà cụ Hứa bọn họ “đau đớn” được, cho nên muốn đánh thì nhất định phải đánh Hứa Khôn.
Chẳng mấy chốc, Hứa Khôn đang trốn trong phòng đã bị kéo vào phòng chính.
Trước mặt bà cụ Hứa và ba người còn lại, Hứa Lâm đã đánh cháu trai/con trai quý của bọn họ một cách dã man, làm cho ba người chứng kiến đều rơi nước mắt, lòng đau tan nát.
Đối mặt với ánh mắt ăn thịt người trong mắt bà cụ Hứa, Hứa Lâm nghĩ đến mụ già này tin tưởng vào quỷ thần thế kia, chi bằng cô “thưởng” linh hồn cho bà ta làm bạn đồng hành vậy. ≧◔◡◔≦
Mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống rỗng, sững sờ trong giây lát, sau đó hét lên, ném chiếc chậu sứ trên tay đi, vừa lùi lại vừa khóc.
Bà cụ Hứa và cha Hứa không biết chuyện gì, tưởng là mẹ Hứa đã tạt trúng Hứa Lâm rồi. Hai người bèn sôi nổi xông lên, bà cụ Hứa giơ bát gạo nếp lên rắc lên người Hứa Lâm vừa xuất hiện lại bị cô né được. Bà cụ Hứa thấy vậy liền lo lắng, lập tức gào khóc lao vào đánh Hứa Lâm.
Bà ta một tay ôm đùi Hứa Lâm, một tay lấy bùa trừ tà ra đập đập lên người Hứa Lâm, sau đó nhìn Hứa Lâm bằng vẻ mặt đầy mong đợi.
Hứa Lâm cúi đầu nhìn bà cụ Hứa, cái miệng nhỏ nở nụ cười để lộ lộ hàm răng trắng bóng.
Bà cụ Hứa sợ hãi rùng mình, lại hét lên rồi lăn một vòng về sau, vừa lúc va phải cha Hứa đang vung kiếm lao về phía trước, hai mẹ con vướng vào nhau lăn thành một nùi.
Hứa Lâm cúi người xé bùa trừ tà trên chân ra xem xét, cuối cùng thất vọng lắc đầu/ Thứ đồ chơi này vô dụng, chỉ là an ủi tâm lý mà thôi.
Chậc, không biết mụ già kia mua được từ kẻ lừa đảo nào nữa.
Cha Hứa chật vật bò từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy hai tay Hứa Lâm đan vào nhau, tấm bùa trừ tà kia bị cô xé làm đôi, cảnh ấy làm mí mắt cha Hứa giật liên hồi.
Con, con, con nhỏ này mạnh quá! Bùa trừ tà không có tác dụng với nó!
"Thanh kiếm gỗ đào của ông khá tốt đấy."
Hứa Lâm bình tĩnh nói, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cha Hứa Lâm chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm gỗ đào đã rơi vào tay Hứa Lâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi kiếm bằng gỗ đào, thanh kiếm này chắc chắn đã hàng trăm năm tuổi rồi, trên lưỡi kiếm tỏa ra một luồng khí tức nhàn nhạt.
Ở Trung Quốc xem như là một pháp khí tốt đấy!
Tiếc là không gặp được chủ tốt, nên đã mai một thanh kiếm gỗ đào này.
Hứa Lâm giắt thanh kiếm bằng gỗ đào vào thắt lưng, sau đó nở nụ cười xấu xa với ba người cha Hứa, tiếp theo liền lao về phía trước.
Sau một tách trà, ba người trong phòng chính mặt mày nhăn nhó, đau đớn nằm thành một hàng, nhìn mái nhà với đôi mắt trống rỗng.
Cứu với, đây là loại quái thai gì vậy, bùa trừ tà không sợ, kiếm gỗ đào cũng không nốt, thật sự là tà ma sao?
Trong lòng ba người cực kỳ hoài nghi nhân sinh, vô cùng hối hận vì sao đêm nay bọn họ lại tự tìm đến chết như này chứ?
Hứa Lâm nhìn đồ ăn trên bàn, thấy mình không có món nào thích nên chạy đến phòng bà cụ Hứa và đánh Hứa Noãn một trận cho hả giận.
Cô đánh xong mới nhớ ra nhà họ Hứa trọng nam khinh nữa,, đánh Hứa Noãn không thì không thể khiến cho ba người bà cụ Hứa bọn họ “đau đớn” được, cho nên muốn đánh thì nhất định phải đánh Hứa Khôn.
Chẳng mấy chốc, Hứa Khôn đang trốn trong phòng đã bị kéo vào phòng chính.
Trước mặt bà cụ Hứa và ba người còn lại, Hứa Lâm đã đánh cháu trai/con trai quý của bọn họ một cách dã man, làm cho ba người chứng kiến đều rơi nước mắt, lòng đau tan nát.
Đối mặt với ánh mắt ăn thịt người trong mắt bà cụ Hứa, Hứa Lâm nghĩ đến mụ già này tin tưởng vào quỷ thần thế kia, chi bằng cô “thưởng” linh hồn cho bà ta làm bạn đồng hành vậy. ≧◔◡◔≦
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro