Thập Niên 70: Sau Khi Sống Lại Ta Dọn Sạch Kho Của Kẻ Thù Về Quê
Chương 7
Lục Nguyệt Vô Hoa
2024-08-18 20:58:05
Bà cụ Hứa bị đánh đau đớn đưa tay cầu cứu, lúc này mẹ Hứa cũng phản ứng lại, không để ý đến cát trong miệng mà lao tới cứu mẹ chồng của mình.
Chỉ là, mẹ Hứa nghĩ thì đẹp đấy, song thực tế chính là tự mình đưa tới cửa cho người ta đấm.
Lần này Hứa Lâm không có tát vào mặt mẹ Hứa, thay vào đó cô đẩy bà ta xuống đất rồi đánh vào chỗ không đau. Điều quan trọng là nó được thực hiện một cách khéo léo và không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Con quỷ cái, mày dám đánh tao!” Mẹ Hứa sửng sốt, không thể tin được con nhỏ yếu đuối này lại dám phản kháng lại mình.
“Hây da, đúng vậy đấy mụ già. Tôi đánh bà đó!” Hứa Lâm lại đấm vào dây thanh quản của mẹ Hứa khiến bà ta không thể phát ra âm thanh.
Bây giờ mẹ Hứa không những không thể chửi bới mà còn không thể kêu cứu.
Con trai và con gái ngoan của bà ta bị sự tàn ác của Hứa Lâm dọa cho chấn cmn động luôn rồi, đến nỗi ngu người ngồi yên ở bên cạnh bàn xem “trò vui”, không hề có ý định can ngăn.
Vẫn là cha Hứa bình tĩnh lại một chút, chịu đựng đau đớn rồi hét lên: “Hai đứa bây sao không nhanh lên giúp mẹ đi.”
Á á, Hứa Khôn phản ứng kịp, vung nắm đấm lên, hùng hùng hổ hổ tiến tới muốn đánh Hứa Lâm.
“Đồ lỗ vốn không biết xấu hổ, mày muốn tạo phản đấy à? Xem tao đánh chết mày này!”
Một cậu trai được bà cụ Hứa dạy dỗ, há miệng ra là con quỷ cái chết tiệt, ngậm lại thì đồ lỗ vốn, chẳng học được điều gì hay ho cả.
Kiếp trước Hứa Lâm đã vô số lần muốn đánh cậu ta rồi nhưng cô không dám, bởi vì cậu ta là đứa con trai duy nhất của nhà họ Hứa.
Bây giờ ấy à, bà đây kệ mịa mày có phải là con trai duy nhất trong nhà họ Hứa hay không, dù sao thì mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, có đánh chết mày cũng xứng đáng.
Hứa Lâm đấm mạnh mấy cú, đánh đến mẹ Hứa không còn sức lực nào để phản kháng, sau đó xoay người xử tiếp đến Hứa Khôn và Hứa Noãn.
Cú đấm thứ nhất khiến Hứa Khôn mất giọng, cú đấm thứ hai làm cho Hứa Noãn tắt tiếng. Tiếp theo là cô tay đánh Hứa Khôn, chân thì đá Hứa Noãn.
Trong phòng vang lên tiếng đánh như đấm bao cát nhưng thật chất là đấm và da thịt, khiến người ta nghe được cũng phải máu huyết sôi trào.
Đánh đến nỗi bà cụ Hứa bật khóc nức nở, muốn đưa tay ra để bảo vệ đứa cháu trai quý giá của bà ta.
Đánh đến nỗi làm cho mẹ Hứa chật vật bò về phía trước, muốn chịu đòn cho thằng con trai quý hóa của mình.
Đánh đến nỗi cha Hứa cũng bất chấp đến cơn đau trên cơ thể mà lao tới, nhanh chóng muốn cứu đứa con trai duy nhất của ông ta.
Về phần Hứa Noãn: Mọi người không thấy con à, con cũng bị đánh mà huhuhu.
Hứa Lâm thấy có người tự mình đưa tới cửa muốn ăn đòn như vậy, lập tức từ bỏ hai mục tiêu nhỏ, quay sang đập cha Hứa.
Một cú đấm trúng vào lỗ khí của cha Hứa, khiến ông ta mất đi khí lực.
Cú đấm thứ hai trúng vào dây thanh quản của ông ta, hừm, nếu ông đã không biết lời hay vậy thì câm cmn luôn đi.
Cú đấm thứ ba trúng vào thận khiến ông ta đi tiểu thường xuyên, tiểu gấp, tiểu không khống chế được.
Cú đấm thứ tư, cú đấm thứ năm...
Chỉ là, mẹ Hứa nghĩ thì đẹp đấy, song thực tế chính là tự mình đưa tới cửa cho người ta đấm.
Lần này Hứa Lâm không có tát vào mặt mẹ Hứa, thay vào đó cô đẩy bà ta xuống đất rồi đánh vào chỗ không đau. Điều quan trọng là nó được thực hiện một cách khéo léo và không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Con quỷ cái, mày dám đánh tao!” Mẹ Hứa sửng sốt, không thể tin được con nhỏ yếu đuối này lại dám phản kháng lại mình.
“Hây da, đúng vậy đấy mụ già. Tôi đánh bà đó!” Hứa Lâm lại đấm vào dây thanh quản của mẹ Hứa khiến bà ta không thể phát ra âm thanh.
Bây giờ mẹ Hứa không những không thể chửi bới mà còn không thể kêu cứu.
Con trai và con gái ngoan của bà ta bị sự tàn ác của Hứa Lâm dọa cho chấn cmn động luôn rồi, đến nỗi ngu người ngồi yên ở bên cạnh bàn xem “trò vui”, không hề có ý định can ngăn.
Vẫn là cha Hứa bình tĩnh lại một chút, chịu đựng đau đớn rồi hét lên: “Hai đứa bây sao không nhanh lên giúp mẹ đi.”
Á á, Hứa Khôn phản ứng kịp, vung nắm đấm lên, hùng hùng hổ hổ tiến tới muốn đánh Hứa Lâm.
“Đồ lỗ vốn không biết xấu hổ, mày muốn tạo phản đấy à? Xem tao đánh chết mày này!”
Một cậu trai được bà cụ Hứa dạy dỗ, há miệng ra là con quỷ cái chết tiệt, ngậm lại thì đồ lỗ vốn, chẳng học được điều gì hay ho cả.
Kiếp trước Hứa Lâm đã vô số lần muốn đánh cậu ta rồi nhưng cô không dám, bởi vì cậu ta là đứa con trai duy nhất của nhà họ Hứa.
Bây giờ ấy à, bà đây kệ mịa mày có phải là con trai duy nhất trong nhà họ Hứa hay không, dù sao thì mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, có đánh chết mày cũng xứng đáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Lâm đấm mạnh mấy cú, đánh đến mẹ Hứa không còn sức lực nào để phản kháng, sau đó xoay người xử tiếp đến Hứa Khôn và Hứa Noãn.
Cú đấm thứ nhất khiến Hứa Khôn mất giọng, cú đấm thứ hai làm cho Hứa Noãn tắt tiếng. Tiếp theo là cô tay đánh Hứa Khôn, chân thì đá Hứa Noãn.
Trong phòng vang lên tiếng đánh như đấm bao cát nhưng thật chất là đấm và da thịt, khiến người ta nghe được cũng phải máu huyết sôi trào.
Đánh đến nỗi bà cụ Hứa bật khóc nức nở, muốn đưa tay ra để bảo vệ đứa cháu trai quý giá của bà ta.
Đánh đến nỗi làm cho mẹ Hứa chật vật bò về phía trước, muốn chịu đòn cho thằng con trai quý hóa của mình.
Đánh đến nỗi cha Hứa cũng bất chấp đến cơn đau trên cơ thể mà lao tới, nhanh chóng muốn cứu đứa con trai duy nhất của ông ta.
Về phần Hứa Noãn: Mọi người không thấy con à, con cũng bị đánh mà huhuhu.
Hứa Lâm thấy có người tự mình đưa tới cửa muốn ăn đòn như vậy, lập tức từ bỏ hai mục tiêu nhỏ, quay sang đập cha Hứa.
Một cú đấm trúng vào lỗ khí của cha Hứa, khiến ông ta mất đi khí lực.
Cú đấm thứ hai trúng vào dây thanh quản của ông ta, hừm, nếu ông đã không biết lời hay vậy thì câm cmn luôn đi.
Cú đấm thứ ba trúng vào thận khiến ông ta đi tiểu thường xuyên, tiểu gấp, tiểu không khống chế được.
Cú đấm thứ tư, cú đấm thứ năm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro