[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng
Đếm Ngược Xuyên...
Tử Y
2024-08-18 23:45:02
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi cúp điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh trên sân thượng, cả người đều đang run rẩy.
Cô dùng sức xoa xoa mặt mình, ép buộc mình nhất định phải tỉnh táo, sẽ có cách giải quyết.
Nhất định sẽ có.
Bên kia, sau khi Miên Miên rửa mặt xong, đã ngồi trên bàn đợi rất lâu.
Thế nhưng, mẹ vẫn chưa trở lại, cô bé nhảy xuống ghế chạy đến sân thượng, cách cửa kính, nở nụ cười mềm mại về phía Thẩm Mỹ Vân.
Tựa như đang hỏi, mẹ ơi khi nào thì mẹ vào dùng cơm ạ?
Thẩm Mỹ Vân thấy con gái bảo bối, lúc bộ dáng tươi cười ngây thơ hồn nhiên, tất cả sự lo lắng đều xua tan theo.
Cô cất điện thoại, dùng sức vỗ vỗ mặt, điều chỉnh vẻ mặt.
“Mẹ tới đây.”
Cho tới nay, Thẩm Mỹ Vân đều cố gắng không để tâm tình hỏng bét của mình, lây cho con.
Nhưng, Miên Miên vẫn nhận ra.
Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không vui sao?”
Cô bé nắm tay của Thẩm Mỹ Vân, dùng sức nắm, đầu ngón tay bất an chọc tới lui.
Thẩm Mỹ Vân không trả lời vấn đề này, mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Miên Miên thích ba không?”
Nhắc tới, Miên Miên năm tuổi, cho tới bây giờ lại chưa từng gặp qua ba.
Đối phương quá bận rộn, bận bịu đến hoàn toàn không nhớ nổi, năm năm trước anh ta có một đứa con.
Miên Miên ngước đầu quả dưa nhỏ, cau mày, suy tư chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ có thích không?”
“Mẹ đang hỏi con.”
“Mẹ thích thì con thích, mẹ không thích, thì con không thích.”
Nghe thế, mũi Thẩm Mỹ Vân đau xót, chỉ cảm thấy cổ hongj như bị chặn kín bông vải khó chịu.
Đây là con gái cô.
Là con gái bảo bối của cô sống dựa vào nhau.
Mấy năm nay, thay vì nói cô nuôi con, không bằng nói con gái đang bầu bạn cứu rỗi cô.
Cô sinh ra là cô nhi, trên đời này người thân duy nhất, chính là con gái Miên Miên.
Miên Miên là quả tim của cô.
Chồng trước chính là tới moi tim của cô.
Nghĩ tới đây.
Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, đôi mắt dần kiên định, con gái cô tuyệt đối sẽ không nhường ra ngoài!
Tất nhiên, cô lại càng không trở lại Triệu gia, trở về bên cạnh chồng trước.
Tất cả tình cảm giữa bọn họ, năm đó từ ngày cô sinh con.
Khoảnh khắc đối phương thấy là con gái kia, giọng điệu anh ta thất vọng nói: “Em sao lại sinh ra con gái chứ. Không sao, em còn trẻ, tiếp tục sinh là được, sinh đến khi ra con trai mới thôi.”
Cô ở cũ một tháng, anh ta như thông báo, báo cho cô biết: “Anh nhận hạng mục mới, phải đi công tác một tháng.”
Không nhiều không ít, vừa vặn một tháng, đợi khi anh ta trở lại, cô vừa lúc ở cữ một tháng xong. Cuộc sống sau đó trông thế nào?
Đối phương ghét bỏ con đòi không thể nghỉ ngơi tốt, chuyện đầu tiên chính là muốn chia phòng ngủ.
Sau đó, cô đề nghị ly hôn, năm đó một mình nuôi con, đối phương càng chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt con một lần.
Cho dù đi nhầm, cũng chưa từng.
Mãi đến khi, đối phương kiểm tra bản thân không thể sinh con, lúc này mới liên lạc với cô đòi con.
Trải qua chuyện này, giữa cô và Triệu Kiến Vũ, đã không thể nào cứu vãn!
Nghĩ tới đây.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng rõ đến vậy, cô muốn dẫn con gái đi.
Đi tới nơi không có chồng trước, nơi chồng trước không tìm được.
Nhưng------
Trong thời đại internet này, cái gì đều có thể tra ra được.
Chồng trước có quyền thế, cô có thể mang con gái đi đâu?
Giờ phút này, Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng có mờ mịt hẳn lên.
“Mẹ ơi?”
Miên Miên gọi ba tiếng không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân sợ mình thất thố trước mặt con gái, bèn mượn cớ: “Mẹ đi xuống phòng bếp, Miên Miên chờ mẹ.”
Miên Miên muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng không từ chối mẹ.
Đợi khi Thẩm Mỹ Vân cầm đôi đũa đi ra, thì thấy một bàn cơm nước thịnh soạn, không còn một mống?
Cô theo bản năng nhìn về phía con gái, hỏi: “Cơm đâu? Thức ăn đâu?”
Sao không thấy nữa!??
Sau khi cúp điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh trên sân thượng, cả người đều đang run rẩy.
Cô dùng sức xoa xoa mặt mình, ép buộc mình nhất định phải tỉnh táo, sẽ có cách giải quyết.
Nhất định sẽ có.
Bên kia, sau khi Miên Miên rửa mặt xong, đã ngồi trên bàn đợi rất lâu.
Thế nhưng, mẹ vẫn chưa trở lại, cô bé nhảy xuống ghế chạy đến sân thượng, cách cửa kính, nở nụ cười mềm mại về phía Thẩm Mỹ Vân.
Tựa như đang hỏi, mẹ ơi khi nào thì mẹ vào dùng cơm ạ?
Thẩm Mỹ Vân thấy con gái bảo bối, lúc bộ dáng tươi cười ngây thơ hồn nhiên, tất cả sự lo lắng đều xua tan theo.
Cô cất điện thoại, dùng sức vỗ vỗ mặt, điều chỉnh vẻ mặt.
“Mẹ tới đây.”
Cho tới nay, Thẩm Mỹ Vân đều cố gắng không để tâm tình hỏng bét của mình, lây cho con.
Nhưng, Miên Miên vẫn nhận ra.
Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không vui sao?”
Cô bé nắm tay của Thẩm Mỹ Vân, dùng sức nắm, đầu ngón tay bất an chọc tới lui.
Thẩm Mỹ Vân không trả lời vấn đề này, mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Miên Miên thích ba không?”
Nhắc tới, Miên Miên năm tuổi, cho tới bây giờ lại chưa từng gặp qua ba.
Đối phương quá bận rộn, bận bịu đến hoàn toàn không nhớ nổi, năm năm trước anh ta có một đứa con.
Miên Miên ngước đầu quả dưa nhỏ, cau mày, suy tư chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ có thích không?”
“Mẹ đang hỏi con.”
“Mẹ thích thì con thích, mẹ không thích, thì con không thích.”
Nghe thế, mũi Thẩm Mỹ Vân đau xót, chỉ cảm thấy cổ hongj như bị chặn kín bông vải khó chịu.
Đây là con gái cô.
Là con gái bảo bối của cô sống dựa vào nhau.
Mấy năm nay, thay vì nói cô nuôi con, không bằng nói con gái đang bầu bạn cứu rỗi cô.
Cô sinh ra là cô nhi, trên đời này người thân duy nhất, chính là con gái Miên Miên.
Miên Miên là quả tim của cô.
Chồng trước chính là tới moi tim của cô.
Nghĩ tới đây.
Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, đôi mắt dần kiên định, con gái cô tuyệt đối sẽ không nhường ra ngoài!
Tất nhiên, cô lại càng không trở lại Triệu gia, trở về bên cạnh chồng trước.
Tất cả tình cảm giữa bọn họ, năm đó từ ngày cô sinh con.
Khoảnh khắc đối phương thấy là con gái kia, giọng điệu anh ta thất vọng nói: “Em sao lại sinh ra con gái chứ. Không sao, em còn trẻ, tiếp tục sinh là được, sinh đến khi ra con trai mới thôi.”
Cô ở cũ một tháng, anh ta như thông báo, báo cho cô biết: “Anh nhận hạng mục mới, phải đi công tác một tháng.”
Không nhiều không ít, vừa vặn một tháng, đợi khi anh ta trở lại, cô vừa lúc ở cữ một tháng xong. Cuộc sống sau đó trông thế nào?
Đối phương ghét bỏ con đòi không thể nghỉ ngơi tốt, chuyện đầu tiên chính là muốn chia phòng ngủ.
Sau đó, cô đề nghị ly hôn, năm đó một mình nuôi con, đối phương càng chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt con một lần.
Cho dù đi nhầm, cũng chưa từng.
Mãi đến khi, đối phương kiểm tra bản thân không thể sinh con, lúc này mới liên lạc với cô đòi con.
Trải qua chuyện này, giữa cô và Triệu Kiến Vũ, đã không thể nào cứu vãn!
Nghĩ tới đây.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng rõ đến vậy, cô muốn dẫn con gái đi.
Đi tới nơi không có chồng trước, nơi chồng trước không tìm được.
Nhưng------
Trong thời đại internet này, cái gì đều có thể tra ra được.
Chồng trước có quyền thế, cô có thể mang con gái đi đâu?
Giờ phút này, Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng có mờ mịt hẳn lên.
“Mẹ ơi?”
Miên Miên gọi ba tiếng không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân sợ mình thất thố trước mặt con gái, bèn mượn cớ: “Mẹ đi xuống phòng bếp, Miên Miên chờ mẹ.”
Miên Miên muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng không từ chối mẹ.
Đợi khi Thẩm Mỹ Vân cầm đôi đũa đi ra, thì thấy một bàn cơm nước thịnh soạn, không còn một mống?
Cô theo bản năng nhìn về phía con gái, hỏi: “Cơm đâu? Thức ăn đâu?”
Sao không thấy nữa!??
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro