Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Chạy
Ngô Nãi Cha Già
2024-10-19 18:57:16
Nhưng mà trước khi chờ tới được giai đoạn đó, cô vẫn muốn cải thiện chất lượng cuộc sống hiện tại này của mình tốt lên một chút. Có một số việc có thể giảm được thì cô vẫn nên giảm, ví dụ như chuyện sinh hoạt cá nhân hàng ngày của Nhan Dương nào là ăn cơm, tắm rửa, rửa tay, rửa mặt…
Những việc nhỏ nhặt này, cô phải dạy cho anh có thể tự mình làm được, chẳng lẽ mấy chuyện này người đàn ông đó còn khó chịu với cô được sao?
Trong một buổi sáng này, sau khi hoàn thành xong tất cả thủ tục, Lâm Tiểu Nguyệt và Vương Tú Anh cũng đã về đến nhà, nhưng lúc này hai người lại phát hiện ra Nhan Dương không có ở trong nhà.
Vương Tú Anh còn phải đi chuẩn bị cơm trưa, cho nên bà kêu Lâm Tiểu Nguyệt đi ra ngoài tìm Nhan Dương.
Sau khi xem qua cuốn sách này, Lâm Tiểu Nguyệt biết tên ngốc Nhan Dương này vào ban ngày thường hay chạy tới phía trường học.
Cho nên, cô trực tiếp đi đến trường học tìm người là được.
……
Thôn Thượng Nhan có một ngôi trường dạy học đơn sơ, nguyên cả trường chỉ có một phòng học mà thôi. Giáo viên dạy học là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy tri thức tới đây dạy những đứa nhỏ trong thôn biết viết và nhận mặt chữ.
Nhan Dương thích chạy tới trường học, chờ tới khi học sinh tan học, thì sẽ có người chơi cùng với anh ấy.
Dù sao đi nữa chủ nhân cách thứ nhất cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi mà thôi.
Cuối cùng cũng chờ đến được giờ nghỉ giải lao của trường học, Nhan Dương cao hứng đứng lên, đôi mắt đen tỏa sáng nhìn vào từng bạn học đang chạy ra từ trong phòng học, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ đầy chất phác.
Lúc này, Vương Tiểu Sinh chín tuổi chạy ra chỉ vào Nhan Dương kêu to, “Ai da, tên ngốc kia lại tới rồi!”
Ở phía sau lưng của tên nhóc chín tuổi, có vài học sinh xấp xỉ tuổi với nó cũng nhìn đến Nhan Dương, phát ra âm thanh châm biếm, “Ha ha, tên ngốc lại tới rồi!”
“Chúng ta đi tìm tên ngốc chơi thôi!”
“Đi!”
Bốn năm đứa nhóc chạy vọt tới chỗ Nhan Dương đang đứng, cả đám cùng bao vây Nhan Dương lại ở giữa, “Tên ngốc kia, hôm nay có mang đồ ăn tới không?”
Nhan Dương lắc đầu, “Mẹ của tôi không có làm.”
“Được rồi, vậy chúng ta cùng chơi cưỡi ngựa đi!”
Vương Tiểu Sinh vỗ vỗ bả vai của Nhan Dương rồi ấn xuống, “Quỳ xuống, quỳ xuống, bây giờ chúng ta sẽ chơi cưỡi ngựa! Tao sẽ chơi trước!”
“Nhưng mà, tôi không muốn chơi cưỡi ngựa. Tôi muốn cùng mọi người chơi trò khác…” Nhan Dương yếu ớt lên tiếng.
Vương Tiểu Sinh giữ người Nhan Dương lại: “Mày phải nghe lời bọn tao nói, thì bọn tao mới chơi trò chơi cùng mày. Bằng không, chẳng có ai trong tụi tao thèm chơi với một thằng ngốc như mày đâu! Mau ngồi xổm xuống đi!”
“Ồ…”
Nhan Dương nghe lời cúi người xuống, để cho Vương Tiểu Sinh cưỡi trên lưng của mình, hai tay và hai chân của anh tiếp xuống đất, bắt chước động tác của con ngựa để cho người ta cưỡi.
Vương Tiểu Sinh ngồi ở trên lưng Nhan Dương, miệng phát ra âm thanh “Giá giá giá” rồi lại thúc giục hành động của anh nhanh hơn, “Nhanh lên nào, ngựa lớn của tao!”
“Vương Tiểu Sinh, tao cũng muốn chơi!” Vương Đại Sinh đứng ở bên cạnh lên tiếng.
“Tao cũng muốn nữa!”
Mấy đứa nhóc lần lượt ồn ào đòi chơi cưỡi ngựa.
Vương Tiểu Sinh hướng về phía Vương Đại Sinh phất tay, “Đại Sinh lại đây cùng nhau ngồi, chúng ta cùng thử một lần hai người cưỡi ngựa chung đi. Chờ một vòng này kết thúc, chúng ta lại thay đổi người!”
Vương Tiểu Sinh rất giống với một tên nhóc cầm đầu nhỏ tuổi, bắt đầu sắp xếp ai chơi với ai rồi tới lượt ai cưỡi.
Vương Đại Sinh cũng ngồi trên lưng của Nhan Dương.
Mặc dù khung xương của Nhan Dương là khung xương của người lớn, nhưng cũng không thể nào chịu đựng được trọng lượng của hai người.
“Ta quá mệt mỏi rồi, mau xuống đi…”
Sau khi bò được nửa vòng, mồ hôi trên trán của Nhan Dương thi nhau chảy ướt đẫm cả khuôn mặt, anh nhăn nhó lên tiếng “Tôi không muốn chơi cưỡi ngựa nữa…”
Vương Tiểu Sinh cũng không thèm để ý đến lời của anh nói, tiếp tục cười kêu, “Chạy! Chạy!”
“Này! Mấy đứa đang làm cái gì đó!”
Đúng lúc, khi Lâm Tiểu Nguyệt vừa tới liền nhìn thấy được một màn này…
Những việc nhỏ nhặt này, cô phải dạy cho anh có thể tự mình làm được, chẳng lẽ mấy chuyện này người đàn ông đó còn khó chịu với cô được sao?
Trong một buổi sáng này, sau khi hoàn thành xong tất cả thủ tục, Lâm Tiểu Nguyệt và Vương Tú Anh cũng đã về đến nhà, nhưng lúc này hai người lại phát hiện ra Nhan Dương không có ở trong nhà.
Vương Tú Anh còn phải đi chuẩn bị cơm trưa, cho nên bà kêu Lâm Tiểu Nguyệt đi ra ngoài tìm Nhan Dương.
Sau khi xem qua cuốn sách này, Lâm Tiểu Nguyệt biết tên ngốc Nhan Dương này vào ban ngày thường hay chạy tới phía trường học.
Cho nên, cô trực tiếp đi đến trường học tìm người là được.
……
Thôn Thượng Nhan có một ngôi trường dạy học đơn sơ, nguyên cả trường chỉ có một phòng học mà thôi. Giáo viên dạy học là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy tri thức tới đây dạy những đứa nhỏ trong thôn biết viết và nhận mặt chữ.
Nhan Dương thích chạy tới trường học, chờ tới khi học sinh tan học, thì sẽ có người chơi cùng với anh ấy.
Dù sao đi nữa chủ nhân cách thứ nhất cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi mà thôi.
Cuối cùng cũng chờ đến được giờ nghỉ giải lao của trường học, Nhan Dương cao hứng đứng lên, đôi mắt đen tỏa sáng nhìn vào từng bạn học đang chạy ra từ trong phòng học, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ đầy chất phác.
Lúc này, Vương Tiểu Sinh chín tuổi chạy ra chỉ vào Nhan Dương kêu to, “Ai da, tên ngốc kia lại tới rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở phía sau lưng của tên nhóc chín tuổi, có vài học sinh xấp xỉ tuổi với nó cũng nhìn đến Nhan Dương, phát ra âm thanh châm biếm, “Ha ha, tên ngốc lại tới rồi!”
“Chúng ta đi tìm tên ngốc chơi thôi!”
“Đi!”
Bốn năm đứa nhóc chạy vọt tới chỗ Nhan Dương đang đứng, cả đám cùng bao vây Nhan Dương lại ở giữa, “Tên ngốc kia, hôm nay có mang đồ ăn tới không?”
Nhan Dương lắc đầu, “Mẹ của tôi không có làm.”
“Được rồi, vậy chúng ta cùng chơi cưỡi ngựa đi!”
Vương Tiểu Sinh vỗ vỗ bả vai của Nhan Dương rồi ấn xuống, “Quỳ xuống, quỳ xuống, bây giờ chúng ta sẽ chơi cưỡi ngựa! Tao sẽ chơi trước!”
“Nhưng mà, tôi không muốn chơi cưỡi ngựa. Tôi muốn cùng mọi người chơi trò khác…” Nhan Dương yếu ớt lên tiếng.
Vương Tiểu Sinh giữ người Nhan Dương lại: “Mày phải nghe lời bọn tao nói, thì bọn tao mới chơi trò chơi cùng mày. Bằng không, chẳng có ai trong tụi tao thèm chơi với một thằng ngốc như mày đâu! Mau ngồi xổm xuống đi!”
“Ồ…”
Nhan Dương nghe lời cúi người xuống, để cho Vương Tiểu Sinh cưỡi trên lưng của mình, hai tay và hai chân của anh tiếp xuống đất, bắt chước động tác của con ngựa để cho người ta cưỡi.
Vương Tiểu Sinh ngồi ở trên lưng Nhan Dương, miệng phát ra âm thanh “Giá giá giá” rồi lại thúc giục hành động của anh nhanh hơn, “Nhanh lên nào, ngựa lớn của tao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương Tiểu Sinh, tao cũng muốn chơi!” Vương Đại Sinh đứng ở bên cạnh lên tiếng.
“Tao cũng muốn nữa!”
Mấy đứa nhóc lần lượt ồn ào đòi chơi cưỡi ngựa.
Vương Tiểu Sinh hướng về phía Vương Đại Sinh phất tay, “Đại Sinh lại đây cùng nhau ngồi, chúng ta cùng thử một lần hai người cưỡi ngựa chung đi. Chờ một vòng này kết thúc, chúng ta lại thay đổi người!”
Vương Tiểu Sinh rất giống với một tên nhóc cầm đầu nhỏ tuổi, bắt đầu sắp xếp ai chơi với ai rồi tới lượt ai cưỡi.
Vương Đại Sinh cũng ngồi trên lưng của Nhan Dương.
Mặc dù khung xương của Nhan Dương là khung xương của người lớn, nhưng cũng không thể nào chịu đựng được trọng lượng của hai người.
“Ta quá mệt mỏi rồi, mau xuống đi…”
Sau khi bò được nửa vòng, mồ hôi trên trán của Nhan Dương thi nhau chảy ướt đẫm cả khuôn mặt, anh nhăn nhó lên tiếng “Tôi không muốn chơi cưỡi ngựa nữa…”
Vương Tiểu Sinh cũng không thèm để ý đến lời của anh nói, tiếp tục cười kêu, “Chạy! Chạy!”
“Này! Mấy đứa đang làm cái gì đó!”
Đúng lúc, khi Lâm Tiểu Nguyệt vừa tới liền nhìn thấy được một màn này…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro