Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Không Có Cách N...
Ngô Nãi Cha Già
2024-10-19 18:57:16
Nhưng mà…..
Cơm chiều, Nhan Dương hậm hực không đi ra ngoài ăn.
Đến giờ cơm chiều, Nhan Dương dù có làm cách gì cũng không chịu ra khỏi phòng.
Lâm Tiểu Nguyệt đành phải đi tìm Vương Tú Anh, bảo Vương Tú Anh đi kêu Nhan Dương.
Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, ít nhiều gì Vương Tú Anh cũng biết Nhan Dương là người đa nhân cách, hơn nữa còn che kín bí mật này.
Rốt cuộc, chuyện con trai bà có chỉ số thông minh thấp, còn bị người trong thôn nói là tên ngốc.
Nếu người trong thôn biết con trai bà có thêm mấy nhân cách khác nữa, chắc chắn sẽ coi con trai bà như kẻ bị tâm thần.
Đến lúc đó, chỉ sợ không phải chỉ đôi ba câu ngu ngốc đơn giản như thế. Rất có thể sẽ liên danh xin chính quyền gửi con trai bà vào bệnh viện tâm thần.
Đây là sự bảo vệ dành cho Nhan Dương của một người làm mẹ như Vương Tú Anh.
Bởi vì trạng thái Nhan Dương không được tốt lắm, Vương Tú Anh trực tiếp bảo Lâm Tiểu Nguyệt lấy mấy cái bánh bao, gắp thêm chút đồ ăn, rồi trốn vào trong phòng ăn chung với Nhan Dương.
Lâm Tiểu Nguyệt không nghĩ đến, còn cả cách ứng xử thế này!
Biết sớm như thế, cô và anh liền trốn vào trong phòng ăn cơm mỗi ngày!
Không cần phải đút cơm, mà còn có nhiều đồ ăn để ăn!
Lâm Tiểu Nguyệt đi vào trong phòng bếp bưng một bình nước nóng lên, khóa cửa phòng lại, rồi lấy ra ly mì gói cô mang từ trong giấc mơ ra.
Làm trò trước mặt Nhan Dương, cô dùng nước sôi nấu chín, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh có bí mật của anh, tôi cũng có bí mật của tôi, đối với những thứ mà anh không quen, anh cũng phải giữ kín bí mật.”
Nhan Dương hậm hực trùm chăn vào, cắn miếng bánh bao, đôi mắt đen bóng bình tĩnh dừng ở trên người cô.
Không nói lời nào.
Lâm Tiểu Nguyệt đang pha mì gói, quay đầu, đối diện với tầm mắt của Nhan Dương, cô nhướng mắt tung mị nhãn.
Nhan Dương nhan chóng dời mắt, dồn dập cắn hai miếng bánh bao lớn.
Lâm Tiểu Nguyệt chửi thầm: Có phải anh đang thẹn thùng hay không?
Nha nha, người trẻ tuổi.
Xấu hổ sao~
Sau khi mở mì gói ra, Lâm Tiểu Nguyệt bưng cái cốc lên, dùng đũa gắp một miếng đưa đến trước mặt Nhan Dương, “Đến đây, cho anh nếm thử.”
Nhan Dương lắc đầu.
“Nếm thử đi! Ăn rất ngon!”
Lâm Tiểu Nguyệt dù có thế nào cũng cứ đưa đến gần miệng anh.
Anh càng né tránh, cô càng lấn lên, mãi cho đến khi sợi mì đụng vào cánh môi anh, Nhan Dương bị bắt phải mở miệng, ăn một miếng.
Ai?
Sao cô lại đút anh?
Cứ hay quen tật!
“Ngon không?”
Lâm Tiểu Nguyệt một bên vừa hỏi anh, vừa tự mình ăn một miếng.
Tuy rằng trong này có bò kho, nhưng mà một năm rồi, cũng chỉ còn chút da lông.
Nhưng mà, thật sự còn ngon hơn đồ ăn ở niên đại này!
Nhan Dương nếm thử hương vị đậm đà này, nhưng mà mì gói rất thơm, hương vị đúng thật rất ngon.
Nhưng mà lúc này nhìn Lâm Tiểu Nguyệt, sắc mặt của anh dần dần chuyển sang hồng.
“Ăn ngon không? Nói một câu đi chứ.”
Lâm Tiểu Nguyệt lại đặt ly mì gói lên đầu giường, cô ngồi xuống cạnh Nhan Dương, cũng cầm lấy một cái bánh bao gặm.
Nhan Dương chỉ gật đầu, không nói lời nào.
“Anh nói ít thật.”
Lâm Tiểu Nguyệt nói, lại gắp thêm một miếng mì đưa đến bên miệng anh, “Anh ăn thêm mấy miếng nữa đi, còn lại để cho em.”
“Không cần…..”
Nhan Dương theo bản năng muốn tranh, nhưng mà nhân lúc anh nói chuyện, cô lập tức nhét cơm vào trong, anh đành phải há mồm nuốt xuống.
Lâm Tiểu Nguyệt đút liên tiếp ba miếng, thấy còn thừa nửa ly, mới bưng đến trước mặt mình, “Một nửa ly này thuộc về em.”
Nhan Dương nuốt vào mấy miếng mì gói, đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào mặt cô, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Sau sự việc lúc 6 tuổi, thế giới của anh rơi vào một mảnh tối tăm.
Vì bảo vệ bản thân mình, anh mới phong bế bản thân lại, trong thân thể mới xuất hiện những nhân cách khác nhau.
Cha mẹ ruột của mình, anh cũng không dám thân cận, không dám tiếp người khác tiến vào thế giới của anh.
Bây giờ…..
Đối với cô, hình như không có cách nào.
Cơm chiều, Nhan Dương hậm hực không đi ra ngoài ăn.
Đến giờ cơm chiều, Nhan Dương dù có làm cách gì cũng không chịu ra khỏi phòng.
Lâm Tiểu Nguyệt đành phải đi tìm Vương Tú Anh, bảo Vương Tú Anh đi kêu Nhan Dương.
Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, ít nhiều gì Vương Tú Anh cũng biết Nhan Dương là người đa nhân cách, hơn nữa còn che kín bí mật này.
Rốt cuộc, chuyện con trai bà có chỉ số thông minh thấp, còn bị người trong thôn nói là tên ngốc.
Nếu người trong thôn biết con trai bà có thêm mấy nhân cách khác nữa, chắc chắn sẽ coi con trai bà như kẻ bị tâm thần.
Đến lúc đó, chỉ sợ không phải chỉ đôi ba câu ngu ngốc đơn giản như thế. Rất có thể sẽ liên danh xin chính quyền gửi con trai bà vào bệnh viện tâm thần.
Đây là sự bảo vệ dành cho Nhan Dương của một người làm mẹ như Vương Tú Anh.
Bởi vì trạng thái Nhan Dương không được tốt lắm, Vương Tú Anh trực tiếp bảo Lâm Tiểu Nguyệt lấy mấy cái bánh bao, gắp thêm chút đồ ăn, rồi trốn vào trong phòng ăn chung với Nhan Dương.
Lâm Tiểu Nguyệt không nghĩ đến, còn cả cách ứng xử thế này!
Biết sớm như thế, cô và anh liền trốn vào trong phòng ăn cơm mỗi ngày!
Không cần phải đút cơm, mà còn có nhiều đồ ăn để ăn!
Lâm Tiểu Nguyệt đi vào trong phòng bếp bưng một bình nước nóng lên, khóa cửa phòng lại, rồi lấy ra ly mì gói cô mang từ trong giấc mơ ra.
Làm trò trước mặt Nhan Dương, cô dùng nước sôi nấu chín, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh có bí mật của anh, tôi cũng có bí mật của tôi, đối với những thứ mà anh không quen, anh cũng phải giữ kín bí mật.”
Nhan Dương hậm hực trùm chăn vào, cắn miếng bánh bao, đôi mắt đen bóng bình tĩnh dừng ở trên người cô.
Không nói lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiểu Nguyệt đang pha mì gói, quay đầu, đối diện với tầm mắt của Nhan Dương, cô nhướng mắt tung mị nhãn.
Nhan Dương nhan chóng dời mắt, dồn dập cắn hai miếng bánh bao lớn.
Lâm Tiểu Nguyệt chửi thầm: Có phải anh đang thẹn thùng hay không?
Nha nha, người trẻ tuổi.
Xấu hổ sao~
Sau khi mở mì gói ra, Lâm Tiểu Nguyệt bưng cái cốc lên, dùng đũa gắp một miếng đưa đến trước mặt Nhan Dương, “Đến đây, cho anh nếm thử.”
Nhan Dương lắc đầu.
“Nếm thử đi! Ăn rất ngon!”
Lâm Tiểu Nguyệt dù có thế nào cũng cứ đưa đến gần miệng anh.
Anh càng né tránh, cô càng lấn lên, mãi cho đến khi sợi mì đụng vào cánh môi anh, Nhan Dương bị bắt phải mở miệng, ăn một miếng.
Ai?
Sao cô lại đút anh?
Cứ hay quen tật!
“Ngon không?”
Lâm Tiểu Nguyệt một bên vừa hỏi anh, vừa tự mình ăn một miếng.
Tuy rằng trong này có bò kho, nhưng mà một năm rồi, cũng chỉ còn chút da lông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, thật sự còn ngon hơn đồ ăn ở niên đại này!
Nhan Dương nếm thử hương vị đậm đà này, nhưng mà mì gói rất thơm, hương vị đúng thật rất ngon.
Nhưng mà lúc này nhìn Lâm Tiểu Nguyệt, sắc mặt của anh dần dần chuyển sang hồng.
“Ăn ngon không? Nói một câu đi chứ.”
Lâm Tiểu Nguyệt lại đặt ly mì gói lên đầu giường, cô ngồi xuống cạnh Nhan Dương, cũng cầm lấy một cái bánh bao gặm.
Nhan Dương chỉ gật đầu, không nói lời nào.
“Anh nói ít thật.”
Lâm Tiểu Nguyệt nói, lại gắp thêm một miếng mì đưa đến bên miệng anh, “Anh ăn thêm mấy miếng nữa đi, còn lại để cho em.”
“Không cần…..”
Nhan Dương theo bản năng muốn tranh, nhưng mà nhân lúc anh nói chuyện, cô lập tức nhét cơm vào trong, anh đành phải há mồm nuốt xuống.
Lâm Tiểu Nguyệt đút liên tiếp ba miếng, thấy còn thừa nửa ly, mới bưng đến trước mặt mình, “Một nửa ly này thuộc về em.”
Nhan Dương nuốt vào mấy miếng mì gói, đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào mặt cô, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Sau sự việc lúc 6 tuổi, thế giới của anh rơi vào một mảnh tối tăm.
Vì bảo vệ bản thân mình, anh mới phong bế bản thân lại, trong thân thể mới xuất hiện những nhân cách khác nhau.
Cha mẹ ruột của mình, anh cũng không dám thân cận, không dám tiếp người khác tiến vào thế giới của anh.
Bây giờ…..
Đối với cô, hình như không có cách nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro