Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Lãng Phí
Ngô Nãi Cha Già
2024-10-19 18:57:16
Trên bàn ăn, không ai dám động đũa nữa.
Nhan Dương vẫn đang bưng 2 món trên tay, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mọi người trên bàn.
Lâm Tiểu Nguyệt còn muốn nhìn bọn họ tiếp tục miệng phun “Hương hoa” với nhau…
Kết quả là trò hay vậy mà lại kết thúc sớm như vậy!
Có chút thất vọng nha!
Một lúc sau, sắc mặt Vương Tú Anh tối sầm lại, bất chấp nói: “Tiểu Dương, đem hai món này về phòng ăn đi, con muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, bữa cơm này, tam phòng chúng ta trả tiền!”
Nhan Dương nhướng mày, kêu Nhan Hồng Khánh: “Này, nhóc con, mau đem đĩa thịt trên tay nhóc đưa cho anh.”
Kết quả, Nhan Hồng Khánh cầm đĩa thịt nâng lên, sau đó ném đi.
Sau một tràng tiếng vỡ vụn…
Hai mắt Nhan Hồng Khánh đỏ hoe, hét lớn: “Tôi không được ăn thịt, anh cũng không ăn! Anh chỉ là đồ ngốc, anh nghĩ anh là cái thá gì!”
Lâm Tiểu Nguyệt biết, trò hay vẫn còn tiếp tục…
Vốn dĩ bữa cơm chỉ có một đĩa thịt heo xé sợi, hơn nữa nhà bọn họ không phải bữa nào cũng được ăn thịt.
Hiếm khi mới có một đĩa thịt như vậy, thế mà lại xảy ra chuyện này.
Thôi rồi.
Cả nhà đừng ai ăn được.
Bên bàn ăn, mấy người đàn ông vốn cũng không định quản những chuyện này, nhưng trơ mắt nhìn thấy đĩa thịt rơi xuống mặt đất, bọn họ đều không nhịn được mà nổi giận!
Nhan Đại Lâm của nhị phòng đập đôi đũa lên bàn, xụ mặt nói: “Thoải mái chưa? Nhất quyết phải quậy đến không thể ăn cơm mới chịu được hả?
“Chao ôi…Đây là đĩa thịt đó…”
Trần Thúy Vân nhị phòng còn bày ra vẻ đau lòng nhặt cái đĩa tráng men dưới đất lên, đĩa thì không bị vỡ, nhưng mà thịt heo xé sợi đã không còn nữa.
“Lâu rồi mới được ăn một bữa thịt đó!”
Trần Thúy Vân lại mở cái miệng như cái máy hát của mình: “Nào có bao nhiêu tiền để các người lãng phí như vậy! Đại phòng là nhà địa chủ sao, sao phung phí đồ ăn như vậy! Nhà các người không chịu ăn thì thưởng cho nhị phòng bọn tôi cũng được mà! Chỗ thịt này… Chậc chậc…”
Ở thời đại này, địa chủ được xem là phần tử xấu trong lời nói của nhóm nông dân, thậm chí là cả xã hội này.
Lời nói của Trần Thúy Vân rõ ràng là đang châm chọc đại phòng phung phí.
Dương Thành Ngọc vội vàng kéo Nhan Hồng Khánh đến bên người, đánh vào mông Nhan Hồng Khánh ngay trước mặt mọi người: “Ai cho mày phung phí đồ ăn! Ai cho mày phung phí! Còn dám phung phí nữa không!”
“Hu….”
Nhan Hồng Khánh tủi thân lập tức bật khóc, cậu bé vừa khóc vừa nói: “Con chỉ không muốn cho tên ngốc kia ăn! Hu… Thằng ngốc không được ăn thịt… Vì sao thằng ngốc lại được ăn ngon như vậy, hu…”
Thằng bé khóc trông thật đau lòng.
Nhưng không hiểu sao Lâm Tiểu Nguyệt lại thấy vô cùng thoải mái!
Lâm Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên vai Nhan Dương, cũng không chê chuyện này mà nói xen vào: “Em trai, em nói như vậy là sai rồi. Dù sao Tiểu Dương cũng là ai trai của em! Em còn nhỏ, còn đang đi học đó, thầy cô không dạy em phải kính trọng anh trai sao?”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi! Lời cô nói thì không khó nghe à!”
Dương Thành Ngọc thấy vô cùng phiền lòng.
Vốn dĩ bà ta cũng không muốn xen vào trận chiến mắng chửi này, chỉ nghĩ ngồi nhìn trò cười của nhị phòng và tam phòng. Nào ngờ con trai của bà ta là người đánh vỡ cục diện này, kéo nhà bọn họ xuống nước…
Là người ngoài cuộc, Dương Thành Ngọc đã nhìn thấu tất cả, bà ta cảm thấy chuyện xảy ra là bởi vì câu nói xúi giục của Lâm Tiểu Nguyệt.
Bà ta cực kỳ phiền Lâm Tiểu Nguyệt!
“Đúng vậy! Là các người quá đáng trước!”
Nhan Hồng Anh thấy mẹ mình nói chuyện nên cũng không nhịn được mà mở miệng dỗi Lâm Tiểu Nguyệt: “Cô chỉ là hàng rẻ tiền dùng 19 khối 9 mao mua về thôi, dựa vào đâu mà ở nhà tôi nói này nói nọ hả! Chuyện nhà chúng tôi không tới lượt cô xen mồm! Cô là thứ gì chứ! Thằng ngốc còn có giá trị hơn cô!”
Nhan Hồng Anh mới vừa mắng Lâm Tiểu Nguyệt xong, bên kia, Nhan Dương trực tiếp ném cả đĩa trứng gà về phía cô ta!
Nhan Dương vẫn đang bưng 2 món trên tay, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mọi người trên bàn.
Lâm Tiểu Nguyệt còn muốn nhìn bọn họ tiếp tục miệng phun “Hương hoa” với nhau…
Kết quả là trò hay vậy mà lại kết thúc sớm như vậy!
Có chút thất vọng nha!
Một lúc sau, sắc mặt Vương Tú Anh tối sầm lại, bất chấp nói: “Tiểu Dương, đem hai món này về phòng ăn đi, con muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, bữa cơm này, tam phòng chúng ta trả tiền!”
Nhan Dương nhướng mày, kêu Nhan Hồng Khánh: “Này, nhóc con, mau đem đĩa thịt trên tay nhóc đưa cho anh.”
Kết quả, Nhan Hồng Khánh cầm đĩa thịt nâng lên, sau đó ném đi.
Sau một tràng tiếng vỡ vụn…
Hai mắt Nhan Hồng Khánh đỏ hoe, hét lớn: “Tôi không được ăn thịt, anh cũng không ăn! Anh chỉ là đồ ngốc, anh nghĩ anh là cái thá gì!”
Lâm Tiểu Nguyệt biết, trò hay vẫn còn tiếp tục…
Vốn dĩ bữa cơm chỉ có một đĩa thịt heo xé sợi, hơn nữa nhà bọn họ không phải bữa nào cũng được ăn thịt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiếm khi mới có một đĩa thịt như vậy, thế mà lại xảy ra chuyện này.
Thôi rồi.
Cả nhà đừng ai ăn được.
Bên bàn ăn, mấy người đàn ông vốn cũng không định quản những chuyện này, nhưng trơ mắt nhìn thấy đĩa thịt rơi xuống mặt đất, bọn họ đều không nhịn được mà nổi giận!
Nhan Đại Lâm của nhị phòng đập đôi đũa lên bàn, xụ mặt nói: “Thoải mái chưa? Nhất quyết phải quậy đến không thể ăn cơm mới chịu được hả?
“Chao ôi…Đây là đĩa thịt đó…”
Trần Thúy Vân nhị phòng còn bày ra vẻ đau lòng nhặt cái đĩa tráng men dưới đất lên, đĩa thì không bị vỡ, nhưng mà thịt heo xé sợi đã không còn nữa.
“Lâu rồi mới được ăn một bữa thịt đó!”
Trần Thúy Vân lại mở cái miệng như cái máy hát của mình: “Nào có bao nhiêu tiền để các người lãng phí như vậy! Đại phòng là nhà địa chủ sao, sao phung phí đồ ăn như vậy! Nhà các người không chịu ăn thì thưởng cho nhị phòng bọn tôi cũng được mà! Chỗ thịt này… Chậc chậc…”
Ở thời đại này, địa chủ được xem là phần tử xấu trong lời nói của nhóm nông dân, thậm chí là cả xã hội này.
Lời nói của Trần Thúy Vân rõ ràng là đang châm chọc đại phòng phung phí.
Dương Thành Ngọc vội vàng kéo Nhan Hồng Khánh đến bên người, đánh vào mông Nhan Hồng Khánh ngay trước mặt mọi người: “Ai cho mày phung phí đồ ăn! Ai cho mày phung phí! Còn dám phung phí nữa không!”
“Hu….”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Hồng Khánh tủi thân lập tức bật khóc, cậu bé vừa khóc vừa nói: “Con chỉ không muốn cho tên ngốc kia ăn! Hu… Thằng ngốc không được ăn thịt… Vì sao thằng ngốc lại được ăn ngon như vậy, hu…”
Thằng bé khóc trông thật đau lòng.
Nhưng không hiểu sao Lâm Tiểu Nguyệt lại thấy vô cùng thoải mái!
Lâm Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên vai Nhan Dương, cũng không chê chuyện này mà nói xen vào: “Em trai, em nói như vậy là sai rồi. Dù sao Tiểu Dương cũng là ai trai của em! Em còn nhỏ, còn đang đi học đó, thầy cô không dạy em phải kính trọng anh trai sao?”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi! Lời cô nói thì không khó nghe à!”
Dương Thành Ngọc thấy vô cùng phiền lòng.
Vốn dĩ bà ta cũng không muốn xen vào trận chiến mắng chửi này, chỉ nghĩ ngồi nhìn trò cười của nhị phòng và tam phòng. Nào ngờ con trai của bà ta là người đánh vỡ cục diện này, kéo nhà bọn họ xuống nước…
Là người ngoài cuộc, Dương Thành Ngọc đã nhìn thấu tất cả, bà ta cảm thấy chuyện xảy ra là bởi vì câu nói xúi giục của Lâm Tiểu Nguyệt.
Bà ta cực kỳ phiền Lâm Tiểu Nguyệt!
“Đúng vậy! Là các người quá đáng trước!”
Nhan Hồng Anh thấy mẹ mình nói chuyện nên cũng không nhịn được mà mở miệng dỗi Lâm Tiểu Nguyệt: “Cô chỉ là hàng rẻ tiền dùng 19 khối 9 mao mua về thôi, dựa vào đâu mà ở nhà tôi nói này nói nọ hả! Chuyện nhà chúng tôi không tới lượt cô xen mồm! Cô là thứ gì chứ! Thằng ngốc còn có giá trị hơn cô!”
Nhan Hồng Anh mới vừa mắng Lâm Tiểu Nguyệt xong, bên kia, Nhan Dương trực tiếp ném cả đĩa trứng gà về phía cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro