Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Nhân Cách Thứ H...
Ngô Nãi Cha Già
2024-10-19 18:57:16
Đúng vậy, vào ngày đầu tiên cô làm dâu thì Lâm Tiểu Nguyệt đã bắt đầu quán xuyến mọi việc trong nhà.
Sau khi cô dành thời gian ra đút Nhan Dương ăn uống xong thì trên bàn đã không còn đồ ăn cho cô nữa rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt cố gắng nhai nuốt hai cái bánh bao đã vàng vừa khô khan vừa khó nuốt này, suýt chút nữa đã làm cho bản thân mình nghẹn đến chết.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Trước đây, chén đũa đều là do Vương Tú Anh dọn rửa. Nhưng mà bây giờ cô đã tới nhà này làm dâu thì tất cả mấy chuyện này Vương Tú ANh phủi tay sạch sẽ đùn đẩy hết cho cô.
Kiếp trước, Lâm Tiểu Nguyệt lớn lên trong sự sủng ái và yêu thương của người lớn trong nhà, bởi vì thành tích học tập của cô tốt, cho nên mọi người trong nhà đã coi cô như mầm non tốt để nuôi dạy thành tài.
Kết quả là cô lại bị xuyên tới thời đại nông dân nghèo khổ, bần cùng như thế này. Còn phải gánh trên vai bối cảnh thân phận của cơ thể này nữa, làm cho cô cảm thấy vô cùng bị ấm ức.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân cô cũng gặp được cái hên trong cái rủi.
Dù sao, ở trong cuộc đời trước, bởi vì thức đêm để nghiên cứu một quyển sách rồi làm cho cô bị chết đột ngột trên bàn làm việc, cho nên hiện tại khi cô còn có thể sống được trong thời đại này, cũng coi như là nhặt lại được cái mạng nhỏ đi.
Rốt cuộc cô cũng đã tới đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại đây sinh sống thôi.
Còn thở được, sống được là quá hoàn hảo rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt tự nhủ với lòng mình rằng: Đời này, cô nhất định phải sống một cuộc sống thoải mái nhất, sẽ tuyệt đối không vì những chuyện khác mà gây ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân mình!
Sau khi Lâm Tiểu Nguyệt rửa chén xong đi ra ngoài, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ màn đêm đen như than, trong viện cũng không thấy bóng dáng của người nào cả.
Bởi vì bây giờ là mùa thu, từng trận gió thu thổi mạnh vào trong sân nhà, Lâm Tiểu Nguyệt mặc bộ quần áo mỏng manh đi ngang qua trong sân, cô bị từng cơn gió lạnh thổi thẳng vào người lạnh đến mức nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cô lấy hai tay ôm chặt vào người mình xoa xoa mấy cái rồi nhanh bước chân chạy về phía căn nhà nhỏ ở trước mặt.
Ở trong căn nhà nhỏ này chính là phòng tân hôn của cô và Nhan Dương.
Trong phòng đã thắp sáng đèn dầu, lúc này Nhan Dương làm ổ ở trong chăn đọc sách.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt vào cửa, anh nhanh chóng bọc chăn lại khắp cơ thể, rồi lăn người vào một góc giường cách xa chỗ cô nhất có thể.
Cặp con ngươi đen bóng kia chợt lộ ra sự lạnh nhạt cùng với hơi thở xa cách, đây chính là ánh mắt cảnh cáo cô không được lại gần anh ta.
“Xin chào.”
Lâm Tiểu Nguyệt hướng về phía anh gật đầu chào hỏi, rồi dần dần tiếp cận về phía anh đang trốn.
Thấy cô ngày càng bước lại gần đây, Nhan Dương càng khẩn trương mà nắm chặt lấy chăn, đem bản thân anh càng bao bọc kín mít hơn, mặt lạnh như sắt, còn ánh mắt thì lạnh lùng như băng.
Khi cô nhìn thấy những gì mà ánh mắt anh ấy biểu hiện ra bên ngoài, thì trong đầu Lâm Tiểu Nguyệt dường như lóe lên một suy nghĩ —— nhân cách thứ hai đã xuất hiện rồi!
Tính cách thứ hai của Nhan Dương là một người đàn ông ở độ tuổi mười mấy.
Vốn dĩ nhân cách làm chủ cơ thể này nên là nhân cách thứ hai, nhưng mà nhân cách thứ hai luôn hậm hực với người khác, không thích giao lưu với mọi người. Cho nên, cả ngày sẽ giao cho nhân cách 6 tuổi làm chủ, còn nhân cách thứ hai này chỉ vào buổi tối mới xuất hiện mà thôi.
Đây đều là những thông tin được viết trong cuốn sách mà cô đã đọc.
Sau khi cô dành thời gian ra đút Nhan Dương ăn uống xong thì trên bàn đã không còn đồ ăn cho cô nữa rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt cố gắng nhai nuốt hai cái bánh bao đã vàng vừa khô khan vừa khó nuốt này, suýt chút nữa đã làm cho bản thân mình nghẹn đến chết.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Trước đây, chén đũa đều là do Vương Tú Anh dọn rửa. Nhưng mà bây giờ cô đã tới nhà này làm dâu thì tất cả mấy chuyện này Vương Tú ANh phủi tay sạch sẽ đùn đẩy hết cho cô.
Kiếp trước, Lâm Tiểu Nguyệt lớn lên trong sự sủng ái và yêu thương của người lớn trong nhà, bởi vì thành tích học tập của cô tốt, cho nên mọi người trong nhà đã coi cô như mầm non tốt để nuôi dạy thành tài.
Kết quả là cô lại bị xuyên tới thời đại nông dân nghèo khổ, bần cùng như thế này. Còn phải gánh trên vai bối cảnh thân phận của cơ thể này nữa, làm cho cô cảm thấy vô cùng bị ấm ức.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân cô cũng gặp được cái hên trong cái rủi.
Dù sao, ở trong cuộc đời trước, bởi vì thức đêm để nghiên cứu một quyển sách rồi làm cho cô bị chết đột ngột trên bàn làm việc, cho nên hiện tại khi cô còn có thể sống được trong thời đại này, cũng coi như là nhặt lại được cái mạng nhỏ đi.
Rốt cuộc cô cũng đã tới đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại đây sinh sống thôi.
Còn thở được, sống được là quá hoàn hảo rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt tự nhủ với lòng mình rằng: Đời này, cô nhất định phải sống một cuộc sống thoải mái nhất, sẽ tuyệt đối không vì những chuyện khác mà gây ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân mình!
Sau khi Lâm Tiểu Nguyệt rửa chén xong đi ra ngoài, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ màn đêm đen như than, trong viện cũng không thấy bóng dáng của người nào cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì bây giờ là mùa thu, từng trận gió thu thổi mạnh vào trong sân nhà, Lâm Tiểu Nguyệt mặc bộ quần áo mỏng manh đi ngang qua trong sân, cô bị từng cơn gió lạnh thổi thẳng vào người lạnh đến mức nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cô lấy hai tay ôm chặt vào người mình xoa xoa mấy cái rồi nhanh bước chân chạy về phía căn nhà nhỏ ở trước mặt.
Ở trong căn nhà nhỏ này chính là phòng tân hôn của cô và Nhan Dương.
Trong phòng đã thắp sáng đèn dầu, lúc này Nhan Dương làm ổ ở trong chăn đọc sách.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt vào cửa, anh nhanh chóng bọc chăn lại khắp cơ thể, rồi lăn người vào một góc giường cách xa chỗ cô nhất có thể.
Cặp con ngươi đen bóng kia chợt lộ ra sự lạnh nhạt cùng với hơi thở xa cách, đây chính là ánh mắt cảnh cáo cô không được lại gần anh ta.
“Xin chào.”
Lâm Tiểu Nguyệt hướng về phía anh gật đầu chào hỏi, rồi dần dần tiếp cận về phía anh đang trốn.
Thấy cô ngày càng bước lại gần đây, Nhan Dương càng khẩn trương mà nắm chặt lấy chăn, đem bản thân anh càng bao bọc kín mít hơn, mặt lạnh như sắt, còn ánh mắt thì lạnh lùng như băng.
Khi cô nhìn thấy những gì mà ánh mắt anh ấy biểu hiện ra bên ngoài, thì trong đầu Lâm Tiểu Nguyệt dường như lóe lên một suy nghĩ —— nhân cách thứ hai đã xuất hiện rồi!
Tính cách thứ hai của Nhan Dương là một người đàn ông ở độ tuổi mười mấy.
Vốn dĩ nhân cách làm chủ cơ thể này nên là nhân cách thứ hai, nhưng mà nhân cách thứ hai luôn hậm hực với người khác, không thích giao lưu với mọi người. Cho nên, cả ngày sẽ giao cho nhân cách 6 tuổi làm chủ, còn nhân cách thứ hai này chỉ vào buổi tối mới xuất hiện mà thôi.
Đây đều là những thông tin được viết trong cuốn sách mà cô đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro