Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Trêu Đùa
Ngô Nãi Cha Già
2024-10-19 18:57:16
Nhan Dương nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều, “Như thế thì, anh sẽ làm chút chuyện.”
Lâm Tiểu Nguyệt hỏi: “Làm gì vậy?”
Vừa mới hỏi xong, đột nhiên, Nhan Liên Hoa ở nhị phòng mở cửa phòng ra, hát một khúc, nhảy nhót đi ra.
Sau vụ thu hoạch, Nhan Liên Hoan rảnh đến mức không có việc gì làm nên cứ thích chạy đến chỗ mấy thanh niên trí thức chơi.
Bởi vì, ở chỗ thanh niên trí thức, có một cậu thanh niên trí thức ưu tú có tiếng ở trong thôn!
Chưa lập gia đình, không có đối tượng!
Hôm nay Nhan Liên Hoa mặc một bộ váy màu hồng, thắt tít hai bên, tự nhận bản thân là người xinh đẹp nhất ngày hôm nay! Muốn đi gặp vị thanh niên trí thức ưu tú kia một lần!
Kết quả…..
Sau khi đi ngang qua sân, đột nhiên bị một cùi bắp nện trúng đầu!
“A!”
Nhan Liên Hoa đau rồi kêu lên một tiếng, ôm cái đầu vừa mới bị ném trúng, quay đầu, “Ai ném tôi!”
Trong đại viện, chỉ có mỗi Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương, trên gương mặt Nhan Dương mang theo nụ cười ác liệt không thôi, còn cười ra thành tiếng “Ha ha” vang dội.
Rất rõ ràng, vừa nãy chính Nhan Dương đã ném vào cô!
Tên ngốc này…. Hôm nay muốn bị chửi hay sao!
Nhan Liên Hoa thở phì phì xắn tay áo lên chạy về phía Nhan Dương, không ngừng mắng to, “Mày là một tên ngốc mà còn dám đánh tao! Còn dám cười!”
“Ha ha ha ~”
Nhan Dương vừa cười, vừa nói chuyện với Lâm Tiểu Nguyệt, “Em xem chị ta có xấu hay không? Ha ha~”
Lâm Tiểu Nguyệt nghẹn cười.
Nhan Liên Hoa lại tức đến phát điên.
Ở nhà họ Nhan, từ trước đến nay chỉ có Nhan Liên Hoa bắt nạt Nhan Dương, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa từng bị Nhan Dương bắt nạt lại!
Hôm nay vốn dĩ cô ta có tâm trạng rất tốt, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, đi tìm anh trai thanh niên tri thức của cô ta.
Khi đi ngang qua sân, cũng không muốn để ý đến Nhan Dương và người phụ nữ được mua về bằng 1, 909 phân tiền kia.
Ai biết, Nhan Dương thế mà lại trêu chọc cô ta!
Anh không chỉ lấy bắp ném cô ta, mà còn cười to như thế, nói cô ta xấu!
Nhan Liên Hoa tức đến mức đi đến góc sân cầm một cây chổi lên, hùng hùng hổ hổ chạy lại đây, “Anh cười cái gì mà cười! Tôi còn chưa cười anh là một tên ngốc, anh lại dám cười tôi! Xem tôi đây dạy dỗ anh thế nào!”
Tất nhiên Nhan Dương - một người cao trên 1 mét 8 sẽ không sợ mấy lời hù dọa này của cô ta, lấy một cái cùi bắp, trực tiếp ném về phía cô ta.
Chỉ thấy cùi bắp rơi xuống với quỹ đạo một đường parabol, rớt trúng đầu Nhan Liên Hoa không lệch một chút nào!
“Đông~”
Sau đó Nhan Liên Hoa ngã người ra, mông té xuống đất, hét lên một tiếng đầy thảm thiết!
“Ha ha ha ~”
Nhan Dương còn cười ha ha, vừa cười nhạo vừa nói với Lâm Tiểu Nguyệt, “Vợ em xem đi, vừa xấu lại vừa ngu, ha ha~”
Lâm Tiểu Nguyệt biết anh đang cố ý gây sự, nhìn cảnh này, đúng thật là có một loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Cô thanh thanh giọng nói, giống như đang lên tiếng ngăn cản lại, “Ai nha, anh không thể đánh người lung tung như thế! Nếu lỡ làm người em nó bị thương, chắc chắn sẽ đi tìm trưởng bối cáo trạng…..”
Nhan Liên Hoa chật vật bò dậy từ trên mặt đất, vẫn còn hơi đau đầu vì lúc nãy bị cùi bắp ném trúng.
Cô ta thở phì phì nói, “Mấy người tạo phản! Hai người tạo phản! Tôi nói cho mấy người biết, tao chắc chắn sẽ nói cho mẹ, chuyện kẻ ngốc bắt nạt tôi!”
“Đừng mà, em gái. Em cũng biết tình hình của Tiểu Dương rồi đó, anh ấy chắc chắn không cố ý.”
Lâm Tiểu Nguyệt cố ý làm bộ bảo vệ cho Nhan Dương, lại lấy một cái cùi bắp nhét vào trong tay Nhan Dương, nói với anh, “Tiểu Dương, nhanh chóng đi làm việc đi, đừng đùa nữa. Làm cho con gái nhà người ta tức giận rồi kìa…..”
Vừa nhận lấy cái cùi bắp, Nhan Dương lại ném đi!
Vốn dĩ Nhan Liên Hoa không nghĩ đến, tên ngốc này còn dám đánh cô!
Lâm Tiểu Nguyệt hỏi: “Làm gì vậy?”
Vừa mới hỏi xong, đột nhiên, Nhan Liên Hoa ở nhị phòng mở cửa phòng ra, hát một khúc, nhảy nhót đi ra.
Sau vụ thu hoạch, Nhan Liên Hoan rảnh đến mức không có việc gì làm nên cứ thích chạy đến chỗ mấy thanh niên trí thức chơi.
Bởi vì, ở chỗ thanh niên trí thức, có một cậu thanh niên trí thức ưu tú có tiếng ở trong thôn!
Chưa lập gia đình, không có đối tượng!
Hôm nay Nhan Liên Hoa mặc một bộ váy màu hồng, thắt tít hai bên, tự nhận bản thân là người xinh đẹp nhất ngày hôm nay! Muốn đi gặp vị thanh niên trí thức ưu tú kia một lần!
Kết quả…..
Sau khi đi ngang qua sân, đột nhiên bị một cùi bắp nện trúng đầu!
“A!”
Nhan Liên Hoa đau rồi kêu lên một tiếng, ôm cái đầu vừa mới bị ném trúng, quay đầu, “Ai ném tôi!”
Trong đại viện, chỉ có mỗi Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương, trên gương mặt Nhan Dương mang theo nụ cười ác liệt không thôi, còn cười ra thành tiếng “Ha ha” vang dội.
Rất rõ ràng, vừa nãy chính Nhan Dương đã ném vào cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên ngốc này…. Hôm nay muốn bị chửi hay sao!
Nhan Liên Hoa thở phì phì xắn tay áo lên chạy về phía Nhan Dương, không ngừng mắng to, “Mày là một tên ngốc mà còn dám đánh tao! Còn dám cười!”
“Ha ha ha ~”
Nhan Dương vừa cười, vừa nói chuyện với Lâm Tiểu Nguyệt, “Em xem chị ta có xấu hay không? Ha ha~”
Lâm Tiểu Nguyệt nghẹn cười.
Nhan Liên Hoa lại tức đến phát điên.
Ở nhà họ Nhan, từ trước đến nay chỉ có Nhan Liên Hoa bắt nạt Nhan Dương, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa từng bị Nhan Dương bắt nạt lại!
Hôm nay vốn dĩ cô ta có tâm trạng rất tốt, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, đi tìm anh trai thanh niên tri thức của cô ta.
Khi đi ngang qua sân, cũng không muốn để ý đến Nhan Dương và người phụ nữ được mua về bằng 1, 909 phân tiền kia.
Ai biết, Nhan Dương thế mà lại trêu chọc cô ta!
Anh không chỉ lấy bắp ném cô ta, mà còn cười to như thế, nói cô ta xấu!
Nhan Liên Hoa tức đến mức đi đến góc sân cầm một cây chổi lên, hùng hùng hổ hổ chạy lại đây, “Anh cười cái gì mà cười! Tôi còn chưa cười anh là một tên ngốc, anh lại dám cười tôi! Xem tôi đây dạy dỗ anh thế nào!”
Tất nhiên Nhan Dương - một người cao trên 1 mét 8 sẽ không sợ mấy lời hù dọa này của cô ta, lấy một cái cùi bắp, trực tiếp ném về phía cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy cùi bắp rơi xuống với quỹ đạo một đường parabol, rớt trúng đầu Nhan Liên Hoa không lệch một chút nào!
“Đông~”
Sau đó Nhan Liên Hoa ngã người ra, mông té xuống đất, hét lên một tiếng đầy thảm thiết!
“Ha ha ha ~”
Nhan Dương còn cười ha ha, vừa cười nhạo vừa nói với Lâm Tiểu Nguyệt, “Vợ em xem đi, vừa xấu lại vừa ngu, ha ha~”
Lâm Tiểu Nguyệt biết anh đang cố ý gây sự, nhìn cảnh này, đúng thật là có một loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Cô thanh thanh giọng nói, giống như đang lên tiếng ngăn cản lại, “Ai nha, anh không thể đánh người lung tung như thế! Nếu lỡ làm người em nó bị thương, chắc chắn sẽ đi tìm trưởng bối cáo trạng…..”
Nhan Liên Hoa chật vật bò dậy từ trên mặt đất, vẫn còn hơi đau đầu vì lúc nãy bị cùi bắp ném trúng.
Cô ta thở phì phì nói, “Mấy người tạo phản! Hai người tạo phản! Tôi nói cho mấy người biết, tao chắc chắn sẽ nói cho mẹ, chuyện kẻ ngốc bắt nạt tôi!”
“Đừng mà, em gái. Em cũng biết tình hình của Tiểu Dương rồi đó, anh ấy chắc chắn không cố ý.”
Lâm Tiểu Nguyệt cố ý làm bộ bảo vệ cho Nhan Dương, lại lấy một cái cùi bắp nhét vào trong tay Nhan Dương, nói với anh, “Tiểu Dương, nhanh chóng đi làm việc đi, đừng đùa nữa. Làm cho con gái nhà người ta tức giận rồi kìa…..”
Vừa nhận lấy cái cùi bắp, Nhan Dương lại ném đi!
Vốn dĩ Nhan Liên Hoa không nghĩ đến, tên ngốc này còn dám đánh cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro