Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Dính Nhau
Hồ Đồ
2024-11-19 00:19:35
Trong trí nhớ, đứa em trai này của cô cũng là một đứa trẻ ít nói. Có điều thành tích cũng rất tốt. Cũng bởi vậy mà bà nội Tả mới quyết định bồi dưỡng cậu ấy được tiếp tục đi học, còn muốn sau này cậu ấy có thể vào trường đại học Công Nông Binh nữa cơ.
Có lẽ do hôm qua phải làm việc cả ngày nên sáng nay lúc tập hợp, sắc mặt nhóm thanh niên trí thức đều không được tốt. Ngay cả Lý Hồng Binh vốn có ý chí chiến đấu sục sôi nhưng giờ thì sắc mặt cũng không được tốt.
Ngược lại là Lý Thần Lượng khi nhìn thấy cô, còn hướng cô nháy mắt ra hiệu. Tả Đan Đan nghĩ đến việc bản thân mình đã quên mất chuyện tem phiếu nên tâm trạng vô cùng buồn bực, trợn trắng mắt với anh ấy.
“Anh Nhất Minh, sao em cứ cảm thấy thằng nhóc này cùng cô nhóc kia có cái gì đó.” Từ Đại Bằng liếc mắt nhìn Lý Thần Lượng ở phía trước.
Cũng giống như Lý Thần Lượng không ưa gì khi nhìn thấy Thẩm Nhất Minh, Từ Đại Bằng thực sự cũng chướng mắt cái vẻ kiêu ngạo của Lý Thần Lượng.
Mấy người bọn họ đều là người thành phố, học chung một trường học đọc cấp ba. Cha của Lý Thần Lượng là bộ đội nên khi ở trường học anh ấy không sợ trời cũng không sợ đất. Từ Đại Bằng rất không ưa anh ấy.
Thẩm Nhất Minh nhìn về phía Tả Đan Đan, cô gái nhỏ bé đang híp mắt vẻ mặt mất hứng, trông giống như có ai đó đang quỵt tiền của cô vậy.
Anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, khẽ cong môi: “Đừng quản việc không đâu.” Anh cũng không có tâm tư để đi thăm dò ý đồ của Lý Thần Lượng. Việc đó là không cần thiết.
Tiếng nói chuyện thì thầm ở bên dưới cũng không hề mảy may ảnh hưởng tới lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đang hăng hái kích động diễn thuyết.
“Thưa bà con, thôn họ Tả của chúng ta năm nay tình hình thu hoạch vụ mùa vô cùng tốt, lương thực so với năm trước nhiều hơn hai phần, chờ thu hoạch xong tất cả các loại, chúng ta liền giết lợn rồi phân chia lương thực!”
Nghe được thấy được mấy câu là giết lợn phân chia lương thực, trên mặt bà con lúc trước còn có vẻ mệt mỏi đều lộ ra biểu cảm hưng phấn. Vài người trong mắt còn tỏa ra ánh sáng xanh, hận không thể lập tức giết con lợn béo, sau đó phân chia thịt trở về được ăn thêm chút đồ ăn mặn.
“Được rồi, bắt đầu làm việc đi!” Đại đội trưởng vô cùng vui vẻ phất phất tay rồi để cho đoàn người khẩn trương đi gặt.
Vì có lợn béo cùng lương thực khích lệ, đoàn người đều giống như được uống máu gà, điên cuồng tản ra, chỉ hận không thể thu hoạch hết lương thực ngay lập tức, để rồi cần chia thịt thì chia thịt, cần phát lương thực thì phát lương thực.
Một số người thậm chí bắt đầu thảo luận về nhà sẽ phải tìm túi để đựng lương thực của nhà mình, rồi thu dọn lại kho lúa cho sạch sẽ.
Ngay cả trên mặt Tả Đại Thành và Lý Huệ cũng đều tươi cười phấn khởi. Kéo con gái đến một chỗ để nói chuyện.
“Chờ khi chúng ta được chia lương thực, cha sẽ đi nhận một ít công việc để kiếm thêm ít tiền, mua mảnh vải về may cho Đan Đan bộ quần áo mới.” Tả Đại Thành cười nói. Trước đó ông ở tỉnh thành đi theo thầy học nghề thợ mộc, tay nghề cũng không tệ lắm. Làng trên xóm dưới chỉ cần có người cần làm đồ dùng trong nhà, nhất định đều có thể nghĩ ngay đến ông. Mùa thu tới là lúc nhiều người cưới vợ. Đến lúc đó ông cũng có thể nhận được rất nhiều công việc. Số tiền kiếm được từ công việc này chỉ cần đưa cho bà cụ một nửa, còn lại bản thân mình giữ lại dùng.
Tả Đan Đan không ngờ người đầu tiên Tả Đại Thành nghĩ tới lại là mình, trong lòng cảm động, cười nói: “Cha ạ, con không thiếu quần áo mặc, cha mua cho mẹ là được ạ. Còn mua cho Tiểu Thông nữa.” Dù sao thì cô cũng không phải là Tả Đan Đan chân chính, không thể không có chút gánh nặng nào mà hưởng thụ công sức của người nhà.
Tả Đại Thành nghe xong lời nói của con gái rồi nhìn sang Lý Huệ, khuôn mặt thật thà mang theo chút ngại ngùng: “Khụ khụ, mẹ con cũng có. Tiểu Thông cũng không cần, con trai có sách đọc rồi, mặc làm gì quần áo mới.”
Lý Huệ xấu hổ cúi đầu: “Được rồi, bắt đầu làm việc đi.” Nói xong cũng không đợi Tả Đại Thành, chính mình đã cầm liềm đi xa rồi.
Tả Đại Thành vội vàng đuổi theo.
Nhìn dáng vẻ hai người này dính lấy nhau, trên tay Tả Đan Đan nổi da gà. Tình cảm hai vợ chồng nhà này thật sự rất tốt.
Đối với tình cảm mà hai người đã trải qua, Tả Đan Đan vừa khéo rất tò mò.
Phải biết rằng lúc hai người kết hôn, phong trào còn chưa bắt đầu, tuy nhà họ Lý đã bị ảnh hưởng nhưng thực ra vẫn còn có rất nhiều lựa chọn tốt hơn. Vậy mà lúc ấy vẫn chọn trúng người thợ mộc học việc là cha Tả.
Có lẽ do hôm qua phải làm việc cả ngày nên sáng nay lúc tập hợp, sắc mặt nhóm thanh niên trí thức đều không được tốt. Ngay cả Lý Hồng Binh vốn có ý chí chiến đấu sục sôi nhưng giờ thì sắc mặt cũng không được tốt.
Ngược lại là Lý Thần Lượng khi nhìn thấy cô, còn hướng cô nháy mắt ra hiệu. Tả Đan Đan nghĩ đến việc bản thân mình đã quên mất chuyện tem phiếu nên tâm trạng vô cùng buồn bực, trợn trắng mắt với anh ấy.
“Anh Nhất Minh, sao em cứ cảm thấy thằng nhóc này cùng cô nhóc kia có cái gì đó.” Từ Đại Bằng liếc mắt nhìn Lý Thần Lượng ở phía trước.
Cũng giống như Lý Thần Lượng không ưa gì khi nhìn thấy Thẩm Nhất Minh, Từ Đại Bằng thực sự cũng chướng mắt cái vẻ kiêu ngạo của Lý Thần Lượng.
Mấy người bọn họ đều là người thành phố, học chung một trường học đọc cấp ba. Cha của Lý Thần Lượng là bộ đội nên khi ở trường học anh ấy không sợ trời cũng không sợ đất. Từ Đại Bằng rất không ưa anh ấy.
Thẩm Nhất Minh nhìn về phía Tả Đan Đan, cô gái nhỏ bé đang híp mắt vẻ mặt mất hứng, trông giống như có ai đó đang quỵt tiền của cô vậy.
Anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, khẽ cong môi: “Đừng quản việc không đâu.” Anh cũng không có tâm tư để đi thăm dò ý đồ của Lý Thần Lượng. Việc đó là không cần thiết.
Tiếng nói chuyện thì thầm ở bên dưới cũng không hề mảy may ảnh hưởng tới lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đang hăng hái kích động diễn thuyết.
“Thưa bà con, thôn họ Tả của chúng ta năm nay tình hình thu hoạch vụ mùa vô cùng tốt, lương thực so với năm trước nhiều hơn hai phần, chờ thu hoạch xong tất cả các loại, chúng ta liền giết lợn rồi phân chia lương thực!”
Nghe được thấy được mấy câu là giết lợn phân chia lương thực, trên mặt bà con lúc trước còn có vẻ mệt mỏi đều lộ ra biểu cảm hưng phấn. Vài người trong mắt còn tỏa ra ánh sáng xanh, hận không thể lập tức giết con lợn béo, sau đó phân chia thịt trở về được ăn thêm chút đồ ăn mặn.
“Được rồi, bắt đầu làm việc đi!” Đại đội trưởng vô cùng vui vẻ phất phất tay rồi để cho đoàn người khẩn trương đi gặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì có lợn béo cùng lương thực khích lệ, đoàn người đều giống như được uống máu gà, điên cuồng tản ra, chỉ hận không thể thu hoạch hết lương thực ngay lập tức, để rồi cần chia thịt thì chia thịt, cần phát lương thực thì phát lương thực.
Một số người thậm chí bắt đầu thảo luận về nhà sẽ phải tìm túi để đựng lương thực của nhà mình, rồi thu dọn lại kho lúa cho sạch sẽ.
Ngay cả trên mặt Tả Đại Thành và Lý Huệ cũng đều tươi cười phấn khởi. Kéo con gái đến một chỗ để nói chuyện.
“Chờ khi chúng ta được chia lương thực, cha sẽ đi nhận một ít công việc để kiếm thêm ít tiền, mua mảnh vải về may cho Đan Đan bộ quần áo mới.” Tả Đại Thành cười nói. Trước đó ông ở tỉnh thành đi theo thầy học nghề thợ mộc, tay nghề cũng không tệ lắm. Làng trên xóm dưới chỉ cần có người cần làm đồ dùng trong nhà, nhất định đều có thể nghĩ ngay đến ông. Mùa thu tới là lúc nhiều người cưới vợ. Đến lúc đó ông cũng có thể nhận được rất nhiều công việc. Số tiền kiếm được từ công việc này chỉ cần đưa cho bà cụ một nửa, còn lại bản thân mình giữ lại dùng.
Tả Đan Đan không ngờ người đầu tiên Tả Đại Thành nghĩ tới lại là mình, trong lòng cảm động, cười nói: “Cha ạ, con không thiếu quần áo mặc, cha mua cho mẹ là được ạ. Còn mua cho Tiểu Thông nữa.” Dù sao thì cô cũng không phải là Tả Đan Đan chân chính, không thể không có chút gánh nặng nào mà hưởng thụ công sức của người nhà.
Tả Đại Thành nghe xong lời nói của con gái rồi nhìn sang Lý Huệ, khuôn mặt thật thà mang theo chút ngại ngùng: “Khụ khụ, mẹ con cũng có. Tiểu Thông cũng không cần, con trai có sách đọc rồi, mặc làm gì quần áo mới.”
Lý Huệ xấu hổ cúi đầu: “Được rồi, bắt đầu làm việc đi.” Nói xong cũng không đợi Tả Đại Thành, chính mình đã cầm liềm đi xa rồi.
Tả Đại Thành vội vàng đuổi theo.
Nhìn dáng vẻ hai người này dính lấy nhau, trên tay Tả Đan Đan nổi da gà. Tình cảm hai vợ chồng nhà này thật sự rất tốt.
Đối với tình cảm mà hai người đã trải qua, Tả Đan Đan vừa khéo rất tò mò.
Phải biết rằng lúc hai người kết hôn, phong trào còn chưa bắt đầu, tuy nhà họ Lý đã bị ảnh hưởng nhưng thực ra vẫn còn có rất nhiều lựa chọn tốt hơn. Vậy mà lúc ấy vẫn chọn trúng người thợ mộc học việc là cha Tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro