Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Dương Văn Tân
Hồ Đồ
2024-11-19 00:19:35
Tả Hoan bực bội nằm xuống, chuẩn bị ngủ tiếp. Cho dù cô ta có dậy muộn thì cũng có người để lại bữa sáng cho cô ta, sao cô ta phải dậy sớm chứ.
Cô ta đang chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục ngủ thì đột nhiên liếc mắt qua Tả Đan Đan đang đứng dậy từ trên giường, đôi mắt cô ta đột nhiên mở to.
"Tả Đan Đan, mày đã làm gì vậy, sao mặt của mày... sao sạch sẽ rồi."
Tả Đan Đan đang mặc bộ quân phục màu xanh lá mà Lý Huệ tìm cho cô, nghe nói đây là bộ đồ mà Lý Huệ từng mặc để chạy theo mốt khi còn trẻ, sau đó bà bị định nghĩa là phần tử xấu thì bà không bao giờ mặc nó lại lần nữa. Cô đang băn khoăn không biết lát nữa khi lên thị trấn cô nên cư xử thế nào để vị đại đội trưởng là chú Thủy Sinh có ấn tượng tốt về mình, quan tâm đến mình nhiều hơn trong tương lai. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tả Hoan, cô cau mày: “Mặt em trước giờ vẫn rất sạch sẽ.”
Tối hôm qua cô đã tắm rửa kỹ càng bằng xà phòng, có thể không sạch được sao?
Chao ôi, chỉ tiếc là không có mặt nạ, chỉ có Đại Bảo(*).
(*)Đại Bảo: Một hãng mỹ phẩm nội địa Trung lâu đời, ra đời năm 1985 với các sản phẩm được kết hợp giữa công nghệ cao và y học cổ truyền Trung Quốc.
Nhìn Tả Đan Đan mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài, Tả Hoan vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tối qua lúc đi ngủ mặt con nhỏ kia vẫn còn đen thui, sao lại trắng hơn nhiều như thế. Mặc dù làn da hiện giờ vẫn chưa bằng cô ta nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Rốt cuộc là vì sao?
Ở bên ngoài, những người khác của nhà họ Tả cũng phát hiện ra Tả Đan Đan có chút khác biệt so với mọi khi. Thế nhưng cũng may là không ai nhìn ra điều gì. Mọi người chỉ có thể kết luận là do cô gặp chuyện tốt nên tinh thần cũng sảng khoái.
Còn chưa kịp ăn cơm, Tả Thủy Sinh đã gấp gáp lái xe ngựa tới gọi người. Lý Huệ vội vàng gói bánh mì dẹt vào miếng vải bố để Tả Đan Đan mang theo ăn dọc đường.
Ra đến ngoài cửa, Tả Đan Đan nhìn thấy hai chiếc xe ngựa ở cổng và đại đội trưởng Tả Thủy Sinh đã ngồi lên phía chiếc xe phía trước.
Mặc dù Tả Thủy Sinh được Tả Đại Thành gọi là chú Thủy Sinh nhưng tuổi thực của ông ấy cũng không lớn, chỉ mới ngoài năm mươi. Ông ấy đội một chiếc mũ trên đầu, trong tay cầm một tẩu thuốc.
Nhìn thấy Tả Đan Đan, Tả Thủy Sinh đánh giá một lượt: "Hôm nay nhìn Đan Đan rất có tinh thần, rất tốt, làm tăng thể diện cho thôn họ Tả chúng ta."
"Hừ." Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ chiếc xe ngựa phía sau.
Tả Đan Đan nhìn thoáng qua, là một thanh niên đeo kính.
Tả Đan Đan ho khan một tiếng: “Thầy Dương sẽ cùng đi đón người, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện với mấy đồng chí nam hơn.”
Tả Đan Đan gật đầu, cũng không nói nữa, cô lên thẳng chiếc xe ngựa của Tả Thủy Sinh. Còn về thái độ của thầy Dương phía sau, cô căn bản không thèm quan tâm.
Thầy Dương này tên là Dương Văn Tân, vừa đến công xã này sau khi chiến dịch về nông thôn vừa mới bắt đầu. Bởi vì lúc đó trường tiểu học của công xã không có giáo viên, thầy Dương thuộc nhóm thanh niên trí thức đầu tiên, được phân công đến dạy học ở trường tiểu học của công xã.
Là một giáo viên, anh ta tự nhiên khác hẳn với những người sống tại nông thôn này, hơn nữa nhìn bề ngoài cũng ôn hòa nhã nhặn, rất được lòng các thiếu nữ trong thôn gần đó.
Ngay cả nguyên chủ cũng có chút thiện cảm với thầy Dương này.
Bởi vì chút thiện cảm này của nguyên chủ, Tả Đan Đan cảm thấy mình cũng không nên so đo cùng người này nhiều quá.
Hai chiếc xe ngựa đi cũng không chậm, rất nhanh đã rời khỏi thôn mà vào đường lớn.
Tả Đan Đan không có việc gì làm, cô hỏi thăm Tả Thủy Sinh về nhóm thanh niên trí thức này, đến lúc đó tránh khỏi việc lơ ngơ chẳng biết gì.
Tả Thủy Sinh cũng không biết nhiều: "Ông cũng có biết gì đâu, chỉ nói là từ tỉnh thành xuống rồi bảo chúng ta đi đón. Những người đến có năm đồng chí nam, bốn đồng chí nữ. Cháu nói xem phân nhiều đồng chí nữ đến như thế thì có làm được cái gì đâu chứ.”
Ông ấy chỉ muốn thay thế cả bốn đồng chí nữ này bằng mấy đồng chí nam.
Tả Đan Đan nhìn bộ dạng ghét bỏ này của ông ấy, mỉm cười nói: "Lão đội trưởng, chủ tịch đã nói rồi, phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời, ông cũng không thể xem thường các đồng chí nữ được."
"Ấy chết, đúng đúng đúng, đồng chí nữ cũng là lực lượng lao động, xem cái miệng của ông.” Nghe thấy lời nhắc nhở của Tả Đan Đan, Tả Thủy Sinh nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
Chủ tịch sẽ không nói sai, người sai chỉ có thể là lão nông dân không có kiến thức như ông ấy đây. "Vẫn là đám thanh niên các cháu có hiểu biết, biết cách nói chuyện, lát nữa ông đành dựa hết vào các cháu rồi."
"Ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho họ, cố gắng để các đồng chí thanh niên trí thức sớm làm quen cuộc sống nông thôn của chúng ta."
Cô ta đang chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục ngủ thì đột nhiên liếc mắt qua Tả Đan Đan đang đứng dậy từ trên giường, đôi mắt cô ta đột nhiên mở to.
"Tả Đan Đan, mày đã làm gì vậy, sao mặt của mày... sao sạch sẽ rồi."
Tả Đan Đan đang mặc bộ quân phục màu xanh lá mà Lý Huệ tìm cho cô, nghe nói đây là bộ đồ mà Lý Huệ từng mặc để chạy theo mốt khi còn trẻ, sau đó bà bị định nghĩa là phần tử xấu thì bà không bao giờ mặc nó lại lần nữa. Cô đang băn khoăn không biết lát nữa khi lên thị trấn cô nên cư xử thế nào để vị đại đội trưởng là chú Thủy Sinh có ấn tượng tốt về mình, quan tâm đến mình nhiều hơn trong tương lai. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tả Hoan, cô cau mày: “Mặt em trước giờ vẫn rất sạch sẽ.”
Tối hôm qua cô đã tắm rửa kỹ càng bằng xà phòng, có thể không sạch được sao?
Chao ôi, chỉ tiếc là không có mặt nạ, chỉ có Đại Bảo(*).
(*)Đại Bảo: Một hãng mỹ phẩm nội địa Trung lâu đời, ra đời năm 1985 với các sản phẩm được kết hợp giữa công nghệ cao và y học cổ truyền Trung Quốc.
Nhìn Tả Đan Đan mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài, Tả Hoan vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tối qua lúc đi ngủ mặt con nhỏ kia vẫn còn đen thui, sao lại trắng hơn nhiều như thế. Mặc dù làn da hiện giờ vẫn chưa bằng cô ta nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Rốt cuộc là vì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở bên ngoài, những người khác của nhà họ Tả cũng phát hiện ra Tả Đan Đan có chút khác biệt so với mọi khi. Thế nhưng cũng may là không ai nhìn ra điều gì. Mọi người chỉ có thể kết luận là do cô gặp chuyện tốt nên tinh thần cũng sảng khoái.
Còn chưa kịp ăn cơm, Tả Thủy Sinh đã gấp gáp lái xe ngựa tới gọi người. Lý Huệ vội vàng gói bánh mì dẹt vào miếng vải bố để Tả Đan Đan mang theo ăn dọc đường.
Ra đến ngoài cửa, Tả Đan Đan nhìn thấy hai chiếc xe ngựa ở cổng và đại đội trưởng Tả Thủy Sinh đã ngồi lên phía chiếc xe phía trước.
Mặc dù Tả Thủy Sinh được Tả Đại Thành gọi là chú Thủy Sinh nhưng tuổi thực của ông ấy cũng không lớn, chỉ mới ngoài năm mươi. Ông ấy đội một chiếc mũ trên đầu, trong tay cầm một tẩu thuốc.
Nhìn thấy Tả Đan Đan, Tả Thủy Sinh đánh giá một lượt: "Hôm nay nhìn Đan Đan rất có tinh thần, rất tốt, làm tăng thể diện cho thôn họ Tả chúng ta."
"Hừ." Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ chiếc xe ngựa phía sau.
Tả Đan Đan nhìn thoáng qua, là một thanh niên đeo kính.
Tả Đan Đan ho khan một tiếng: “Thầy Dương sẽ cùng đi đón người, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện với mấy đồng chí nam hơn.”
Tả Đan Đan gật đầu, cũng không nói nữa, cô lên thẳng chiếc xe ngựa của Tả Thủy Sinh. Còn về thái độ của thầy Dương phía sau, cô căn bản không thèm quan tâm.
Thầy Dương này tên là Dương Văn Tân, vừa đến công xã này sau khi chiến dịch về nông thôn vừa mới bắt đầu. Bởi vì lúc đó trường tiểu học của công xã không có giáo viên, thầy Dương thuộc nhóm thanh niên trí thức đầu tiên, được phân công đến dạy học ở trường tiểu học của công xã.
Là một giáo viên, anh ta tự nhiên khác hẳn với những người sống tại nông thôn này, hơn nữa nhìn bề ngoài cũng ôn hòa nhã nhặn, rất được lòng các thiếu nữ trong thôn gần đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả nguyên chủ cũng có chút thiện cảm với thầy Dương này.
Bởi vì chút thiện cảm này của nguyên chủ, Tả Đan Đan cảm thấy mình cũng không nên so đo cùng người này nhiều quá.
Hai chiếc xe ngựa đi cũng không chậm, rất nhanh đã rời khỏi thôn mà vào đường lớn.
Tả Đan Đan không có việc gì làm, cô hỏi thăm Tả Thủy Sinh về nhóm thanh niên trí thức này, đến lúc đó tránh khỏi việc lơ ngơ chẳng biết gì.
Tả Thủy Sinh cũng không biết nhiều: "Ông cũng có biết gì đâu, chỉ nói là từ tỉnh thành xuống rồi bảo chúng ta đi đón. Những người đến có năm đồng chí nam, bốn đồng chí nữ. Cháu nói xem phân nhiều đồng chí nữ đến như thế thì có làm được cái gì đâu chứ.”
Ông ấy chỉ muốn thay thế cả bốn đồng chí nữ này bằng mấy đồng chí nam.
Tả Đan Đan nhìn bộ dạng ghét bỏ này của ông ấy, mỉm cười nói: "Lão đội trưởng, chủ tịch đã nói rồi, phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời, ông cũng không thể xem thường các đồng chí nữ được."
"Ấy chết, đúng đúng đúng, đồng chí nữ cũng là lực lượng lao động, xem cái miệng của ông.” Nghe thấy lời nhắc nhở của Tả Đan Đan, Tả Thủy Sinh nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
Chủ tịch sẽ không nói sai, người sai chỉ có thể là lão nông dân không có kiến thức như ông ấy đây. "Vẫn là đám thanh niên các cháu có hiểu biết, biết cách nói chuyện, lát nữa ông đành dựa hết vào các cháu rồi."
"Ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho họ, cố gắng để các đồng chí thanh niên trí thức sớm làm quen cuộc sống nông thôn của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro