Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Hiếu Thuận
Hồ Đồ
2024-11-19 00:19:35
Bà ta đặt đũa xuống, nhìn sang bà nội Tả: “Mẹ à, những thanh niên trí thức kia đều đã đến cả rồi, Đan Đan cũng không có việc gì để làm nữa, có phải là cũng nên ra đồng làm việc rồi hay không?”
Tả Đan Đan đúng lúc đang suy nghĩ không biết khi nào có cơ hội sẽ cho hai vợ chồng Lý Huệ ăn chút đồ tốt để bồi bổ, nghe thấy Từ Phượng Hà nói như vậy liền cười và nói: “Bác gái cả, cháu cũng đang muốn làm việc đây, ngày mai cháu sẽ cùng chị Hoan Hoan ra đồng để làm việc.”
Ở cái thời đại này, cô cũng không nghĩ đến việc lười biếng nhưng cô cũng không thể để bản thân mệt mỏi đến chết vì làm việc cực nhọc, lại có người không làm việc mà chỉ ngồi ăn không được.
“Tại sao lại muốn tao đi chứ? Tao đau bụng, thấy rất khó chịu.” Tả Hoan lập tức hét lên.
Suốt cả một năm trời, cô ta cũng chỉ có ra đồng lấy lệ một chút vào mùa xuân mà thôi, bình thường cũng không bao giờ tự nguyện đi làm. Với lại nếu như phải phơi nắng da bị đen đi thì sao. Hơn nữa bây giờ lại đang là vụ mùa, chắc hẳn công việc là rất nhiều.
Tả Đan Đan nói: “Hôm qua khi em nhìn thấy chị ăn trứng gà cũng không nói đau bụng. Em thì chỉ nghĩ là bà nội của chúng ta cũng lớn tuổi rồi, mấy ngày nay đã rất mệt mỏi rồi, người trẻ tuổi vẫn nên đi làm việc, để bà nội được ở nhà nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của cô tràn đầy hiếu thuận nhìn bà nội Tả.
Ngược lại, bà nội Tả lại không nghĩ tới là Tả Đan Đan sẽ biết nói ra những lời như thế này, sắc mặt có chút cảm động. Bình thường bà cũng rất ít khi phải ra đồng nên khi tới ngày mùa ngoài đồng công việc bận rộn, thân thể này thực sự không thể chịu đựng được.
Nhưng những lời này bà lại khó có thể nói ra.
Công việc này bà đã làm cả đời, bây giờ vẫn còn đi lại được mà lại mà không ra đồng thì chẳng phải sẽ để cho bọn tiểu bối chê cười hay sao.
Tả Đại Thành vui vẻ nói: “Vẫn là đứa nhỏ Đan Đan này suy nghĩ chu đáo. Mấy ngày nay đúng là mẹ đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ ạ, nếu không thì ngày mai mẹ đừng ra đồng nữa, có thể ở nhà để cho cả người được nghỉ ngơi đi ạ.”
Bà nội Tả cố ý nghiêm mặt nói: “Cơ thể này vẫn còn khỏe mạnh lắm mà công việc lại nhiều như vậy.”
“Bà nội à, người cũng đừng lo lắng quá, không phải vẫn còn con và chị Hoan Hoan sao? Bác cả của con hiếu thảo với bà như thế, nhất định là cũng nghĩ như vậy, Bác cả, bác nói có đúng hay không?” Tả Đan Đan cười tủm tỉm nhìn bác cả của nhà họ Tả.
Tả Hồng Quân còn đang phiền muộn đến đau cả đầu đây, nghe nói như vậy, liền theo bản năng gật đầu luôn.
“Hồng Quân, làm sao ông có thể đồng ý chứ?” Từ Phượng Hà quát lên.
Sắc mặt bà nội Tả liền thay đổi.
Đứa vợ của thằng con trai cả này rõ ràng là muốn để cho cái thân già của bà phải ra đồng làm việc đây mà.
Vốn dĩ bà có làm nhiều hơn hay ít hơn một chút, bà cũng không quan tâm lắm, mà quan trọng hơn đó chính là tấm lòng của đám tiểu bối. Nhưng bây giờ thái độ của nhà bác cả như vậy cũng đã làm cho người ta cảm thấy quá thất vọng rồi.
Tả Đan Đan nói: “Bác gái cả, bác trai cả có lòng hiếu thuận, sao bác lại không vui chứ.”
“Vậy cũng không thể để cho chị Hoan Hoan của mày ra đồng làm việc được. Nó không thoải mái.” Từ Phượng Hà cũng nhận ra rằng vừa rồi mình mới nói sai, vì thế mới tranh thủ thời gian để gân cổ cãi lại.
Tả Đan Đan nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở nói: “Nếu không được thì để chị Hoan Hoan và bà nội ở nhà nấu cơm, bác gái cả sẽ đi ra đồng làm thay cũng được ạ. Đây cũng coi như là bác gái cả hiếu thảo với bà nội.”
Khi Từ Phượng Hà đang định nói không được thì Tả Hồng Quân đột nhiên đập bàn: “Được rồi, cứ như vậy mà làm đi. Để mẹ ở nhà nghỉ ngơi. Ngày mai bà đi cùng tôi ra đồng.”
Bình thường Tả Hồng Quân chả quan tâm tới việc gì, nhưng lòng hiếu thuận với người già, ông ta cũng không thua kém.
Thấy Tả Hồng Quân quyết định như vậy, Từ Phượng Hà chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Thấy chính mình không cần phải ra đồng, sắc mặt của Tả Hoan cũng thoải mái hơn, cúi đầu ăn một miếng đồ ăn lớn. Dù sao chỉ cần không phải mình phải làm việc là được rồi
Sau khi cơm nước xong xuôi thì như mọi ngày Lý Huệ mang bát đũa đi rửa, còn Tả Đan Đan cũng phụ giúp ở trong phòng bếp.
“Đan Đan, vừa rồi con không nên nói như vậy, bác gái cả con nhất định sẽ không vui.” Lý Huệ thở dài nói.
Tả Đan Đan đang nấu nước nóng, nghe vậy từ sau bếp lò ngẩng đầu lên, “Con cũng đâu có nói sai, để bà nội ở nhà nghỉ ngơi, không tốt sao?”
Lý Huệ mấp máy môi, cũng không biết nên nói cái gì, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tả Đan Đan đúng lúc đang suy nghĩ không biết khi nào có cơ hội sẽ cho hai vợ chồng Lý Huệ ăn chút đồ tốt để bồi bổ, nghe thấy Từ Phượng Hà nói như vậy liền cười và nói: “Bác gái cả, cháu cũng đang muốn làm việc đây, ngày mai cháu sẽ cùng chị Hoan Hoan ra đồng để làm việc.”
Ở cái thời đại này, cô cũng không nghĩ đến việc lười biếng nhưng cô cũng không thể để bản thân mệt mỏi đến chết vì làm việc cực nhọc, lại có người không làm việc mà chỉ ngồi ăn không được.
“Tại sao lại muốn tao đi chứ? Tao đau bụng, thấy rất khó chịu.” Tả Hoan lập tức hét lên.
Suốt cả một năm trời, cô ta cũng chỉ có ra đồng lấy lệ một chút vào mùa xuân mà thôi, bình thường cũng không bao giờ tự nguyện đi làm. Với lại nếu như phải phơi nắng da bị đen đi thì sao. Hơn nữa bây giờ lại đang là vụ mùa, chắc hẳn công việc là rất nhiều.
Tả Đan Đan nói: “Hôm qua khi em nhìn thấy chị ăn trứng gà cũng không nói đau bụng. Em thì chỉ nghĩ là bà nội của chúng ta cũng lớn tuổi rồi, mấy ngày nay đã rất mệt mỏi rồi, người trẻ tuổi vẫn nên đi làm việc, để bà nội được ở nhà nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của cô tràn đầy hiếu thuận nhìn bà nội Tả.
Ngược lại, bà nội Tả lại không nghĩ tới là Tả Đan Đan sẽ biết nói ra những lời như thế này, sắc mặt có chút cảm động. Bình thường bà cũng rất ít khi phải ra đồng nên khi tới ngày mùa ngoài đồng công việc bận rộn, thân thể này thực sự không thể chịu đựng được.
Nhưng những lời này bà lại khó có thể nói ra.
Công việc này bà đã làm cả đời, bây giờ vẫn còn đi lại được mà lại mà không ra đồng thì chẳng phải sẽ để cho bọn tiểu bối chê cười hay sao.
Tả Đại Thành vui vẻ nói: “Vẫn là đứa nhỏ Đan Đan này suy nghĩ chu đáo. Mấy ngày nay đúng là mẹ đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ ạ, nếu không thì ngày mai mẹ đừng ra đồng nữa, có thể ở nhà để cho cả người được nghỉ ngơi đi ạ.”
Bà nội Tả cố ý nghiêm mặt nói: “Cơ thể này vẫn còn khỏe mạnh lắm mà công việc lại nhiều như vậy.”
“Bà nội à, người cũng đừng lo lắng quá, không phải vẫn còn con và chị Hoan Hoan sao? Bác cả của con hiếu thảo với bà như thế, nhất định là cũng nghĩ như vậy, Bác cả, bác nói có đúng hay không?” Tả Đan Đan cười tủm tỉm nhìn bác cả của nhà họ Tả.
Tả Hồng Quân còn đang phiền muộn đến đau cả đầu đây, nghe nói như vậy, liền theo bản năng gật đầu luôn.
“Hồng Quân, làm sao ông có thể đồng ý chứ?” Từ Phượng Hà quát lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt bà nội Tả liền thay đổi.
Đứa vợ của thằng con trai cả này rõ ràng là muốn để cho cái thân già của bà phải ra đồng làm việc đây mà.
Vốn dĩ bà có làm nhiều hơn hay ít hơn một chút, bà cũng không quan tâm lắm, mà quan trọng hơn đó chính là tấm lòng của đám tiểu bối. Nhưng bây giờ thái độ của nhà bác cả như vậy cũng đã làm cho người ta cảm thấy quá thất vọng rồi.
Tả Đan Đan nói: “Bác gái cả, bác trai cả có lòng hiếu thuận, sao bác lại không vui chứ.”
“Vậy cũng không thể để cho chị Hoan Hoan của mày ra đồng làm việc được. Nó không thoải mái.” Từ Phượng Hà cũng nhận ra rằng vừa rồi mình mới nói sai, vì thế mới tranh thủ thời gian để gân cổ cãi lại.
Tả Đan Đan nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở nói: “Nếu không được thì để chị Hoan Hoan và bà nội ở nhà nấu cơm, bác gái cả sẽ đi ra đồng làm thay cũng được ạ. Đây cũng coi như là bác gái cả hiếu thảo với bà nội.”
Khi Từ Phượng Hà đang định nói không được thì Tả Hồng Quân đột nhiên đập bàn: “Được rồi, cứ như vậy mà làm đi. Để mẹ ở nhà nghỉ ngơi. Ngày mai bà đi cùng tôi ra đồng.”
Bình thường Tả Hồng Quân chả quan tâm tới việc gì, nhưng lòng hiếu thuận với người già, ông ta cũng không thua kém.
Thấy Tả Hồng Quân quyết định như vậy, Từ Phượng Hà chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Thấy chính mình không cần phải ra đồng, sắc mặt của Tả Hoan cũng thoải mái hơn, cúi đầu ăn một miếng đồ ăn lớn. Dù sao chỉ cần không phải mình phải làm việc là được rồi
Sau khi cơm nước xong xuôi thì như mọi ngày Lý Huệ mang bát đũa đi rửa, còn Tả Đan Đan cũng phụ giúp ở trong phòng bếp.
“Đan Đan, vừa rồi con không nên nói như vậy, bác gái cả con nhất định sẽ không vui.” Lý Huệ thở dài nói.
Tả Đan Đan đang nấu nước nóng, nghe vậy từ sau bếp lò ngẩng đầu lên, “Con cũng đâu có nói sai, để bà nội ở nhà nghỉ ngơi, không tốt sao?”
Lý Huệ mấp máy môi, cũng không biết nên nói cái gì, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro