Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Uy Hiếp

Hồ Đồ

2024-11-19 00:19:35

Ngày hôm sau đi vào làm việc, Lý Hồng Binh lại thấy Tô Tuyết đã làm xong công việc rồi, ánh mắt trừng lớn nói không nên lời.

"Gặp quỷ rồi!" Lý Hồng Binh cả giận.

"Bài trừ mê tín phong kiến, quỷ cái gì mà quỷ." Tô Tuyết đắc ý nói: "Tôi đã nói tôi có thể làm xong mà, thế nào, cô tin rồi chứ?"

Lý Hồng Binh tức giận mặt đỏ lên.

Thật sự là kỳ lạ, rốt cuộc thì Tô Tuyết đã làm thế nào vậy. Lẽ nào cô ta còn có ba đầu sáu tay?

Tô Tuyết thấy cô ta kinh ngạc, đắc ý hất cằm lên, thấy Tả Đan Đan đang làm việc bù đầu, chắp tay sau đít đi tới.

"Đồng chí Tả Đan Đan, tôi không thoải mái, cô có thể giúp tôi một tay không?" Ý cười ngập tràn trên mặt cô ta, hiện ra vài phần đắc ý, lại mang theo mấy phần khiêu khích.

Tả Đan Đan cảm thấy nếu lúc này cho Tô Tuyết một cái đuôi chó thì không chừng cái đuôi đó có thể vọt thẳng lên bầu trời.

Thấy Tả Đan Đan không nói chuyện, khóe miệng Tô Tuyết nhếch nhẹ, đến gần nhỏ giọng nói, "Dù cô không giúp tôi làm thì cũng có người giúp tôi làm."

Mặt Tả Đan Đan không chút thay đổi nhìn cô ta một hồi, lập tức nở nụ cười, ôm lấy bả vai Tô Tuyết, "Đương nhiên là được rồi, hai ta có quan hệ gì chứ. Không phải chỉ là một vài công việc thôi sao, tôi làm giúp cô."

Nghe thấy Tả Đan Đan nói vậy, tươi cười trên mặt Tô Tuyết càng sâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Các cô nói xem, đến cùng thì Tô Tuyết làm sao làm được vậy, cô ta cũng không về muộn hơn chúng ta."

Bên này, Lý Hồng Binh vừa buồn bực làm việc, vừa hỏi Lý Tố Lệ ở bên cạnh.

Trong mấy thanh niên trí thức nữ đi cùng, cô cũng chỉ thuận mắt mỗi Lý Tố Lệ. Đối với loại tiểu thư bị nuông chiều như Tô Tuyết, hay Lưu Lỵ Lỵ như hồ ly tinh, cô ta rất là phản cảm.

Lý Tố Lệ nhìn Tô Tuyết, "Không chừng là do cô ta tay chân lanh lẹ."

"Dựa vào cô ta?" Lý Hồng Binh hừ một tiếng.

Bởi vì Tả Đan Đan đã đồng ý làm giúp, Tô Tuyết ngày càng táo tợn hơn, phân nhiệm vụ cho cô ta, cô ta quyết không làm, thường ngồi ở bên cạnh làm một chút. Đợi đến giữa trưa, nhiệm vụ của cô ta thoạt nhìn cũng chưa làm tí nào.

Tả Thủy Sinh đi qua sân đập lúa, nhìn đống lúa ở bên cạnh cô ta, còn lại cả một đống lớn, ngay lập tức nổi giận mặt mày nhăn thành một nắm.

Thực ra công việc tuốt hạt lúa không nặng.

Đi thu hoạch cây ngô cây đậu nành gì đó đều có các cụ bà tay chân mau lẹ làm. Bên đây tuốt hạt lúa, trước dùng xe bò nghiền ép mấy lần, công việc này do các cụ ông không thể làm việc nặng làm. Chờ sau khi hạt lúa tách ra mấy lớp, phía trên còn dư lại một ít hạt không tróc ra thì mới tìm mấy thanh niên trí thức tuốt. Cũng đã nghiền qua một lần rồi, còn có thể dư lại bao nhiêu hạt lúa chứ? Một tí việc như thế, sao có thể dây dưa kéo dài như vậy. Tả Thủy Sinh chỉ vào một đống lớn kia nói, "Hôm nay nếu không làm xong thì đừng hòng tan làm."

Nói xong chắp tay sau đít thở phì phì đi mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hồng Binh vui sướng khi có người gặp họa lén liếc nhìn Tô Tuyết một cái.

"Đan Đan, sao cô làm chậm vậy, không phải nói sẽ giúp tôi làm sao?" Bị Tả Thủy Sinh nói trước mặt như thế, Tô Tuyết cảm thấy trên mặt chẳng vẻ vang gì, không vui nhìn Tả Đan Đan.

Buổi sáng Tả Đan Đan mới vừa đồng ý giúp cô ta nhưng đến trưa cũng không giúp cô ta làm một chút nào.

Tả Đan Đan đang vội vàng làm xong việc rồi tan làm, nghe thấy cô ta chất vấn, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, "Gấp cái gì, buổi chiều không phải còn dài sao. Đi, chúng ta cùng tan làm."

Nói xong nhìn Tô Tuyết một cái, trực tiếp rời khỏi sân đập lúa.

Tô Tuyết nhìn những thanh niên trí thức khác, thấy cả bọn đều nghi hoặc nhìn cô ta, trong lòng có chút không yên. Nhưng những công việc đó vẫn cần có người làm, cắn chặt răng, chạy theo hướng Tả Đan Đan rời đi.

Hai người đi đến nơi ít người, tìm thấy một đống lúa phía sau hàng rào, Tả Đan Đan không đi nữa, xoay người tựa như cười mà không cười nhìn Tô Tuyết.

Tô Tuyết mở to con mắt nói, "Tả Đan Đan, tôi nói cho cô biết, tốt nhất là chiều nay cô giúp tôi làm, bằng không buổi tối cha mẹ cô đến làm. Cô cũng không muốn cha mẹ cô vất vả như vậy mà. Cô có tin hay không, nếu lát nữa tôi nói với bọn họ, bọn họ lại trách cô."

Tả Đan Đan gật đầu, "Tôi tin."

Đôi mắt của Tô Tuyết sáng lên, lộ ra vài phần hài lòng.

"Nhưng mà..." Tả Đan Đan cũng cười, “Cô nói xem, nếu tôi nói quan hệ của chúng ta với những người khác, cô sẽ thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Số ký tự: 0