Chương 30 - Kẹo Sữa Đại Bạch Thỏ Rất Ngọt 2
Kẹo Sữa Đại Bạc...
Nông Vô Ưu
2024-08-10 13:48:58
"..."
Lý Thâm vươn tay muốn nhận ly thì Thẩm Y Y tránh né: "Tay anh bẩn, em giúp anh.”
Lý Thâm hơi chững lại, bị ép mở miệng.
Thẩm Y Y lập tức giúp anh uống, hớp này đến hớp khác, động tác Lý Thâm có chút cứng ngắc nhưng Thẩm Y Y thì hài lòng cực kỳ.
Chờ anh uống xong, cô cười tủm tỉm bảo anh tiếp tục làm gà, nói: "Em đi ngâm nấm khô.”
Dùng nước nóng ngâm nấm khô xong lại rửa sạch hai củ khoai tây, đi ra hỏi: "Anh Thâm, đất nhà mình có rau gì?”
"Rau cải trắng." Lý Thâm nói, đất nhà liền với sân sau, anh đã sai Nhị Bảo đi hái một gốc cải về.
Rất nhanh, gà đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh lại rửa sạch rau cải trắng do Nhị Bảo hái về, sau đó cầm vào phòng bếp, đặt ở trên bếp lò.
Thẩm Y Y hầm nước canh, sau đó chuẩn bị xào thịt.
Lý Thâm: "Để anh làm."
Thẩm Y Y cảm thấy, nguyên tác có thể xây dựng hình tượng nhân vật như cô sau khi gả cho Lý Thâm không làm bất cứ việc gì cả, quá nửa chính là Lý Thâm đã quá chiều chuộng cô, cái gì cũng không cho cô làm. Nhưng Thẩm Y Y không định giữ tác phong làm việc lúc đầu, vậy việc trở về của cô sẽ không có ý nghĩa.
"Em có thể làm." Thẩm Y Y nói, còn hỏi Đại Bảo đang nhóm lửa: "Bữa cơm mẹ làm hồi trưa rất ngon có phải không Đại Bảo?"
"Vâng!" Đại Bảo lập tức nói.
Phía ngoài, Nhị Bảo đang chơi với Tiểu Bảo đã nghe được, hô lớn: "Mẹ nấu ăn ngon hơn cha!”
Lý Thâm từ phòng bếp xa xa ném cho Nhị Bảo một ánh mắt lạnh lẽo, Nhị Bảo hoàn toàn không có chú ý đến anh.
Anh ho một tiếng, cuối cùng vẫn không kiên trì: "Vậy anh nhóm lửa cho em…”
"Cha, con có thể nhóm lửa cho mẹ!" Đại Bảo lớn tiếng nói.
Lý Thâm: "Con còn nhỏ, không thể chơi với lửa, đi ra ngoài chơi với mấy đứa Nhị Bảo đi."
"Thế nhưng lúc trước con cũng từng nhóm lửa cho cha mà." Đại Bảo nói: "Hôm nay cũng là con nhóm lửa cho mẹ."
Lý Thâm: "Vậy con nhóm đi."
Nhưng anh không đi ra ngoài, phòng bếp vốn không lớn, Thẩm Y Y xào đồ ăn có chút vướng víu, cô nói với Lý Thâm: "Anh Thâm, hay là anh đi ra ngoài trước?”
Lý Thâm: “Ừ."
Nếu như Thẩm Y Y nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn ra anh có hơi lưu luyến. Nhưng cô đang bận nấu cơm.
Lý Thâm ra sân nhỏ, liếc mắt lập tức thấy hai đứa con trai của anh đang chơi đùa ở sân trong: "Nhị Bảo, Tiểu Bảo, tới đây."
"Cha!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo nghe cha gọi bọn nó, vội vàng chạy tới, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười tươi: "Cha kêu bọn con ạ?"
"Đúng vậy." Lý Thâm ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu Tiểu Bảo dính một chiếc lá, anh thuận tay lấy xuống cho cậu bé, hỏi: "Hôm nay đi theo mẹ có vui không con?"
"Vui!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo lớn tiếng nói.
Làm Lý Thâm lại càng hoảng sợ, ngoái đầu nhìn phòng bếp sau lưng, thấy Thẩm Y Y không nhìn mới thở dài một hơi: "Vậy hôm nay đã làm gì?"
Tiểu Bảo lập tức thuộc như lòng bàn tay: "Nấu cơm, quét nhà, ra ruộng…”
"Chờ một chút." Lý Thâm thấy trong miệng Tiểu Bảo đang ngậm gì đó, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, còn chảy nước miếng, anh lau lau cho cậu bé rồi hỏi: "Trong miệng con đang ngậm cái gì?"
"Kẹo!" Nhị Bảo trả lời cho Tiểu Bảo, kiêu ngạo nói: "Là kẹo sữa Đại bạch thỏ, mẹ cho chúng con!"
"Mẹ cho các con à?" Lý Thâm lặp lại một lần.
"Vâng vâng." Tiểu Bảo tiếp lời: "“Che”, “ẹ” không có cho “che” hả? “Ẹ” nói “mẹ” sẽ cho cha.”
Còn cho anh?
Vẻ mặt Lý Thâm tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nhị Bảo vừa thấy cha thế này, biết ngay mẹ chưa cho cha, lập tức quay người chạy tới phòng bếp: "Mẹ nhất định là quên cho cha rồi, con đi hỏi xin mẹ."
Lý Thâm vươn tay muốn nhận ly thì Thẩm Y Y tránh né: "Tay anh bẩn, em giúp anh.”
Lý Thâm hơi chững lại, bị ép mở miệng.
Thẩm Y Y lập tức giúp anh uống, hớp này đến hớp khác, động tác Lý Thâm có chút cứng ngắc nhưng Thẩm Y Y thì hài lòng cực kỳ.
Chờ anh uống xong, cô cười tủm tỉm bảo anh tiếp tục làm gà, nói: "Em đi ngâm nấm khô.”
Dùng nước nóng ngâm nấm khô xong lại rửa sạch hai củ khoai tây, đi ra hỏi: "Anh Thâm, đất nhà mình có rau gì?”
"Rau cải trắng." Lý Thâm nói, đất nhà liền với sân sau, anh đã sai Nhị Bảo đi hái một gốc cải về.
Rất nhanh, gà đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh lại rửa sạch rau cải trắng do Nhị Bảo hái về, sau đó cầm vào phòng bếp, đặt ở trên bếp lò.
Thẩm Y Y hầm nước canh, sau đó chuẩn bị xào thịt.
Lý Thâm: "Để anh làm."
Thẩm Y Y cảm thấy, nguyên tác có thể xây dựng hình tượng nhân vật như cô sau khi gả cho Lý Thâm không làm bất cứ việc gì cả, quá nửa chính là Lý Thâm đã quá chiều chuộng cô, cái gì cũng không cho cô làm. Nhưng Thẩm Y Y không định giữ tác phong làm việc lúc đầu, vậy việc trở về của cô sẽ không có ý nghĩa.
"Em có thể làm." Thẩm Y Y nói, còn hỏi Đại Bảo đang nhóm lửa: "Bữa cơm mẹ làm hồi trưa rất ngon có phải không Đại Bảo?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng!" Đại Bảo lập tức nói.
Phía ngoài, Nhị Bảo đang chơi với Tiểu Bảo đã nghe được, hô lớn: "Mẹ nấu ăn ngon hơn cha!”
Lý Thâm từ phòng bếp xa xa ném cho Nhị Bảo một ánh mắt lạnh lẽo, Nhị Bảo hoàn toàn không có chú ý đến anh.
Anh ho một tiếng, cuối cùng vẫn không kiên trì: "Vậy anh nhóm lửa cho em…”
"Cha, con có thể nhóm lửa cho mẹ!" Đại Bảo lớn tiếng nói.
Lý Thâm: "Con còn nhỏ, không thể chơi với lửa, đi ra ngoài chơi với mấy đứa Nhị Bảo đi."
"Thế nhưng lúc trước con cũng từng nhóm lửa cho cha mà." Đại Bảo nói: "Hôm nay cũng là con nhóm lửa cho mẹ."
Lý Thâm: "Vậy con nhóm đi."
Nhưng anh không đi ra ngoài, phòng bếp vốn không lớn, Thẩm Y Y xào đồ ăn có chút vướng víu, cô nói với Lý Thâm: "Anh Thâm, hay là anh đi ra ngoài trước?”
Lý Thâm: “Ừ."
Nếu như Thẩm Y Y nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn ra anh có hơi lưu luyến. Nhưng cô đang bận nấu cơm.
Lý Thâm ra sân nhỏ, liếc mắt lập tức thấy hai đứa con trai của anh đang chơi đùa ở sân trong: "Nhị Bảo, Tiểu Bảo, tới đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo nghe cha gọi bọn nó, vội vàng chạy tới, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười tươi: "Cha kêu bọn con ạ?"
"Đúng vậy." Lý Thâm ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu Tiểu Bảo dính một chiếc lá, anh thuận tay lấy xuống cho cậu bé, hỏi: "Hôm nay đi theo mẹ có vui không con?"
"Vui!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo lớn tiếng nói.
Làm Lý Thâm lại càng hoảng sợ, ngoái đầu nhìn phòng bếp sau lưng, thấy Thẩm Y Y không nhìn mới thở dài một hơi: "Vậy hôm nay đã làm gì?"
Tiểu Bảo lập tức thuộc như lòng bàn tay: "Nấu cơm, quét nhà, ra ruộng…”
"Chờ một chút." Lý Thâm thấy trong miệng Tiểu Bảo đang ngậm gì đó, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, còn chảy nước miếng, anh lau lau cho cậu bé rồi hỏi: "Trong miệng con đang ngậm cái gì?"
"Kẹo!" Nhị Bảo trả lời cho Tiểu Bảo, kiêu ngạo nói: "Là kẹo sữa Đại bạch thỏ, mẹ cho chúng con!"
"Mẹ cho các con à?" Lý Thâm lặp lại một lần.
"Vâng vâng." Tiểu Bảo tiếp lời: "“Che”, “ẹ” không có cho “che” hả? “Ẹ” nói “mẹ” sẽ cho cha.”
Còn cho anh?
Vẻ mặt Lý Thâm tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nhị Bảo vừa thấy cha thế này, biết ngay mẹ chưa cho cha, lập tức quay người chạy tới phòng bếp: "Mẹ nhất định là quên cho cha rồi, con đi hỏi xin mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro