Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 25
2024-12-02 07:21:34
Chu Tấn Bắc nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, cũng không nỡ làm khó thêm, sợ lại khiến cô tức giận.
Hai người nắm tay trở về, vừa đến cầu thang thì gặp một người phụ nữ trẻ đang bế đứa bé chừng hơn một tuổi, có vẻ như đang đưa bé ra ngoài dạo chơi.
Người phụ nữ nhìn tay hai người đang nắm chặt, cười nói: “Chà, Chu doanh trưởng, đây là vợ mới cưới của anh đúng không? Thật xinh đẹp! Hai người tình cảm quá nhỉ, ra ngoài đi dạo nữa chứ.”
Hạ Đồng vội vàng rút tay mình ra, Chu Tấn Bắc cũng không cố giữ, để cô nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.
Anh giới thiệu: “Đúng vậy, đây là vợ tôi.
Vợ à, đây là chị Quế Hoa, vợ của liên trưởng Điền.”
Hạ Đồng mỉm cười chào: “Chào chị Quế Hoa, em là Hạ Đồng.”
“Nhìn em trẻ hơn chị vài tuổi nhỉ.
Vậy chị gọi em là Tiểu Hạ nhé.
Còn chị là Vương Quế Hoa, mọi người trong khu nhà này đều gọi chị là Quế Hoa hoặc chị Quế Hoa thôi.”
Chị cười đùa nói tiếp: “Vợ chồng em mới cưới nên quấn quýt thế này cũng đúng.
Không như nhà chị, muốn ông ấy đưa chị đi dạo cùng thì không đời nào.
Anh ấy lúc nào cũng viện cớ.”
Hạ Đồng hơi ngượng, liền nhìn đứa bé trong tay chị Quế Hoa, mỉm cười hỏi: “Cháu được mấy tuổi rồi chị? Trông bé đáng yêu quá.”
“Đáng yêu gì đâu em, sắp hai tuổi rồi, ngày nào cũng quấy.
Ăn xong cơm tối là phải ra ngoài đi dạo, không thì khóc ầm lên.
Chồng chị thấy con khóc là phát bực, bắt chị phải bế ra ngoài.”
“Trẻ con đứa nào mà chẳng vậy chị, còn nhỏ thì ở nhà mãi cũng chán mà,”
Hạ Đồng cười đáp.
“Đợi đến khi em với Chu doanh trưởng có con, em sẽ hiểu.
Mệt lắm em ạ.”
Nghe chị nói, Hạ Đồng không khỏi tưởng tượng nếu mình và Chu Tấn Bắc có con, đứa bé sẽ giống ai.
Suy nghĩ ấy khiến cô vô thức liếc nhìn anh, đúng lúc ánh mắt anh bắt gặp.
Chu Tấn Bắc khẽ nhếch môi cười, còn Hạ Đồng thì tim đập thình thịch, tự trách mình: “Đúng là không thoát nổi sắc đẹp mà.”
Lên đến phòng, Hạ Đồng đi trước, hai người một trước một sau bước vào.
Cô bật đèn, chưa kịp định thần thì từ phía sau, Chu Tấn Bắc đã ôm lấy cô, khẽ nói: “Vợ à, anh thật sự rất hạnh phúc.”
Nghe giọng nói trầm ấm ấy, Hạ Đồng thấy tim mình đập rộn ràng, một cảm giác ấm áp khó tả.
Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến cô xúc động.
Trong lòng cô càng thêm chắc chắn rằng, mình thật sự đã động lòng với người đàn ông này.
Người ta nói đúng, con người thật kỳ lạ.
Đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ – một nụ cười, một cái cúi đầu hay một ánh nhìn – cũng đủ khiến trái tim rung động.
Và lúc này, Hạ Đồng cảm nhận được điều đó.
Hạ Đồng cảm thấy máu trong người như sôi lên khi Chu Tấn Bắc nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng.
Cằm anh tựa vào vai cô, giọng nói trầm khàn cất lên, đầy kìm nén: “Vợ à, được không?”
Cả người Hạ Đồng đỏ bừng như tôm luộc, cô lúng túng quay đầu nhìn anh.
Trái tim cô đập rộn ràng khi nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh vang lên từ lồng ngực.
Không dám đối diện, cô quay mặt đi, né tránh ánh mắt đó.
Nhưng Chu Tấn Bắc không bỏ cuộc, anh cúi sát hơn, ghé vào tai cô và hỏi lại, giọng trầm thấp đầy dịu dàng: “Vợ à, được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Hạ Đồng thấy cả người như bị nhột, cứng đờ không nhúc nhích được.
Trong lòng cô thầm hét lên: "Cái người này! Đã như vậy rồi mà còn hỏi mãi!"
Đột nhiên, Chu Tấn Bắc xoay người đè cô xuống, không chút do dự đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Đôi môi mềm mại, ngọt ngào ấy như có sức hút mãnh liệt, khiến anh càng hôn càng không dừng lại được.
Không gian xung quanh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của cả hai.
Tay anh nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của cô, để lộ làn da trắng mịn như tuyết.
Ánh mắt anh như rực lửa, dõi theo từng đường nét trên cơ thể cô.
Hôn lên cổ cô, anh chầm chậm đi xuống, mang theo cảm giác tê dại lạ lùng.
Hạ Đồng lúc đầu thẹn thùng, nhưng cũng là lần đầu trong hai đời cô trải qua điều này, nên không tránh khỏi sự tò mò.
Chu Tấn Bắc thì không thể kìm nén được nữa, từng giọt mồ hôi lăn trên trán anh.
Khi cô bắt đầu thích nghi, cảm giác dịu dàng và gần gũi này khiến cô không còn kháng cự.
Cuối cùng, mệt mỏi rã rời, cô thiếp đi trong vòng tay anh.
Hai người nắm tay trở về, vừa đến cầu thang thì gặp một người phụ nữ trẻ đang bế đứa bé chừng hơn một tuổi, có vẻ như đang đưa bé ra ngoài dạo chơi.
Người phụ nữ nhìn tay hai người đang nắm chặt, cười nói: “Chà, Chu doanh trưởng, đây là vợ mới cưới của anh đúng không? Thật xinh đẹp! Hai người tình cảm quá nhỉ, ra ngoài đi dạo nữa chứ.”
Hạ Đồng vội vàng rút tay mình ra, Chu Tấn Bắc cũng không cố giữ, để cô nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.
Anh giới thiệu: “Đúng vậy, đây là vợ tôi.
Vợ à, đây là chị Quế Hoa, vợ của liên trưởng Điền.”
Hạ Đồng mỉm cười chào: “Chào chị Quế Hoa, em là Hạ Đồng.”
“Nhìn em trẻ hơn chị vài tuổi nhỉ.
Vậy chị gọi em là Tiểu Hạ nhé.
Còn chị là Vương Quế Hoa, mọi người trong khu nhà này đều gọi chị là Quế Hoa hoặc chị Quế Hoa thôi.”
Chị cười đùa nói tiếp: “Vợ chồng em mới cưới nên quấn quýt thế này cũng đúng.
Không như nhà chị, muốn ông ấy đưa chị đi dạo cùng thì không đời nào.
Anh ấy lúc nào cũng viện cớ.”
Hạ Đồng hơi ngượng, liền nhìn đứa bé trong tay chị Quế Hoa, mỉm cười hỏi: “Cháu được mấy tuổi rồi chị? Trông bé đáng yêu quá.”
“Đáng yêu gì đâu em, sắp hai tuổi rồi, ngày nào cũng quấy.
Ăn xong cơm tối là phải ra ngoài đi dạo, không thì khóc ầm lên.
Chồng chị thấy con khóc là phát bực, bắt chị phải bế ra ngoài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trẻ con đứa nào mà chẳng vậy chị, còn nhỏ thì ở nhà mãi cũng chán mà,”
Hạ Đồng cười đáp.
“Đợi đến khi em với Chu doanh trưởng có con, em sẽ hiểu.
Mệt lắm em ạ.”
Nghe chị nói, Hạ Đồng không khỏi tưởng tượng nếu mình và Chu Tấn Bắc có con, đứa bé sẽ giống ai.
Suy nghĩ ấy khiến cô vô thức liếc nhìn anh, đúng lúc ánh mắt anh bắt gặp.
Chu Tấn Bắc khẽ nhếch môi cười, còn Hạ Đồng thì tim đập thình thịch, tự trách mình: “Đúng là không thoát nổi sắc đẹp mà.”
Lên đến phòng, Hạ Đồng đi trước, hai người một trước một sau bước vào.
Cô bật đèn, chưa kịp định thần thì từ phía sau, Chu Tấn Bắc đã ôm lấy cô, khẽ nói: “Vợ à, anh thật sự rất hạnh phúc.”
Nghe giọng nói trầm ấm ấy, Hạ Đồng thấy tim mình đập rộn ràng, một cảm giác ấm áp khó tả.
Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến cô xúc động.
Trong lòng cô càng thêm chắc chắn rằng, mình thật sự đã động lòng với người đàn ông này.
Người ta nói đúng, con người thật kỳ lạ.
Đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ – một nụ cười, một cái cúi đầu hay một ánh nhìn – cũng đủ khiến trái tim rung động.
Và lúc này, Hạ Đồng cảm nhận được điều đó.
Hạ Đồng cảm thấy máu trong người như sôi lên khi Chu Tấn Bắc nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cằm anh tựa vào vai cô, giọng nói trầm khàn cất lên, đầy kìm nén: “Vợ à, được không?”
Cả người Hạ Đồng đỏ bừng như tôm luộc, cô lúng túng quay đầu nhìn anh.
Trái tim cô đập rộn ràng khi nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh vang lên từ lồng ngực.
Không dám đối diện, cô quay mặt đi, né tránh ánh mắt đó.
Nhưng Chu Tấn Bắc không bỏ cuộc, anh cúi sát hơn, ghé vào tai cô và hỏi lại, giọng trầm thấp đầy dịu dàng: “Vợ à, được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Hạ Đồng thấy cả người như bị nhột, cứng đờ không nhúc nhích được.
Trong lòng cô thầm hét lên: "Cái người này! Đã như vậy rồi mà còn hỏi mãi!"
Đột nhiên, Chu Tấn Bắc xoay người đè cô xuống, không chút do dự đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Đôi môi mềm mại, ngọt ngào ấy như có sức hút mãnh liệt, khiến anh càng hôn càng không dừng lại được.
Không gian xung quanh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của cả hai.
Tay anh nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của cô, để lộ làn da trắng mịn như tuyết.
Ánh mắt anh như rực lửa, dõi theo từng đường nét trên cơ thể cô.
Hôn lên cổ cô, anh chầm chậm đi xuống, mang theo cảm giác tê dại lạ lùng.
Hạ Đồng lúc đầu thẹn thùng, nhưng cũng là lần đầu trong hai đời cô trải qua điều này, nên không tránh khỏi sự tò mò.
Chu Tấn Bắc thì không thể kìm nén được nữa, từng giọt mồ hôi lăn trên trán anh.
Khi cô bắt đầu thích nghi, cảm giác dịu dàng và gần gũi này khiến cô không còn kháng cự.
Cuối cùng, mệt mỏi rã rời, cô thiếp đi trong vòng tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro