[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 11
2024-08-26 20:17:38
Khương Miêu vội cầm lấy một cái bánh trứng gà đưa cho Đại Nha. Cô bé vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cái bánh, sắc mặt khẽ đỏ lên, cả người vội lùi về phía sau vài bước, khoát tay với cô.
Đại Nha cảm thấy xấu hổ vì hành vi nhìn trộm bánh trứng gà của mình, tuy rằng cô bé thật sự cũng rất muốn ăn nó, nhưng mà bánh này rất khó mua, mình phải để dành lại cho thím Ba ăn, như thế thì thân thể của thím ấy mới có thể tốt lên được.
Khương Miêu nhìn thấy cô bé cứ cúi đầu, sau đó không ngừng vội lui về phía sau tựa như cái bánh trong tay của cô chính là thuốc độc vậy, không biết nên khóc hay nên cười đây. Cô làm như không thấy vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ kia của cô bé, giả vờ hắng giọng nói.
“Tiểu Nha, nếu cháu không ăn, thím Ba sẽ giận thật đấy. Cháu mau cầm lấy đi, cứ xem như đây là thím đang hối lộ cháu, ăn xong, thím còn có việc muốn nhờ cháu làm giúp.”
“Thím, thím có chuyện gì cứ nói để cháu làm giúp cho. Dù thím không cho cháu bánh thì cháu vẫn sẽ làm giúp thím.”
Mặc dù Đại Nha không biết từ hối lộ mà thím Ba nói là có ý gì, nhưng cô bé nghĩ nó cũng giống với việc mỗi khi chú Tào trong thôn giúp người ta làm một cái băng ghế xong, thì người ta sẽ cho lại chú ấy ba quả trứng gà.
Cô bé không cần bánh trứng gà của thím Ba, mà cho dù thím Ba không cho bánh thì mình cũng sẽ giúp.
Khương Miêu thấy Đại Nha vẫn cúi đầu, khi nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, tay của cô bé thì không ngừng nắm vò lấy góc áo. Cô bé này quả nhiên là hiểu chuyện đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Cô khom người xuống, kéo Đại Nha đến bên cạnh mình. Cô để cho cô bé ngồi xuống mép giường, nhét một cái bánh vào trong tay đối phương.
“Vậy thì không được, nếu đã giúp thím làm việc thì nhất định phải ăn đồ ăn của thím đưa cho, nếu cháu không ăn thì thím sẽ không thể nhờ cháu làm việc được. Tiểu Nha cứ từ chối như vậy, có phải là chê bánh của thím không ngon không?”
Khương Miêu biết tâm tư của cô bé này bình thường rất mẫn cảm, lòng tự trọng thì lại cao, cho nên cô giả vờ như mình không biết gì cả, ngay cả gương mặt hiện đã đỏ ửng lên vì xấu hổ của cô bé cô cũng làm như không thấy.
“Không có, Đại Nha không chê.”
Đại Nha khi nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên, bởi cô bé sợ Khương Miêu sẽ nhìn thấy cái khuôn mặt hiện tại đã đỏ như tôm luộc của mình. Đại Nha sợ Khương Miêu sẽ khinh thường cô bé khi nhìn thấy cái động tác không ngừng nuốt nước miếng của mình, sợ bản thân sẽ không kiềm được mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái bánh….
Cô bé ngơ ngác nhìn cái bánh trứng gà mềm mại ở trong tay của mình. Đây là lần đầu tiên Đại Nha được ăn bánh ngọt, cuối cùng thì cô bé cũng đã hiểu được câu nói ‘ngon cực kỳ’ thường treo bên miệng của Nhị Nha là có ý gì! Không biết vì sao, khi nghĩ đến đây đôi mắt của cô bé bỗng có chút nóng lên.
Đại Nha cảm thấy xấu hổ vì hành vi nhìn trộm bánh trứng gà của mình, tuy rằng cô bé thật sự cũng rất muốn ăn nó, nhưng mà bánh này rất khó mua, mình phải để dành lại cho thím Ba ăn, như thế thì thân thể của thím ấy mới có thể tốt lên được.
Khương Miêu nhìn thấy cô bé cứ cúi đầu, sau đó không ngừng vội lui về phía sau tựa như cái bánh trong tay của cô chính là thuốc độc vậy, không biết nên khóc hay nên cười đây. Cô làm như không thấy vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ kia của cô bé, giả vờ hắng giọng nói.
“Tiểu Nha, nếu cháu không ăn, thím Ba sẽ giận thật đấy. Cháu mau cầm lấy đi, cứ xem như đây là thím đang hối lộ cháu, ăn xong, thím còn có việc muốn nhờ cháu làm giúp.”
“Thím, thím có chuyện gì cứ nói để cháu làm giúp cho. Dù thím không cho cháu bánh thì cháu vẫn sẽ làm giúp thím.”
Mặc dù Đại Nha không biết từ hối lộ mà thím Ba nói là có ý gì, nhưng cô bé nghĩ nó cũng giống với việc mỗi khi chú Tào trong thôn giúp người ta làm một cái băng ghế xong, thì người ta sẽ cho lại chú ấy ba quả trứng gà.
Cô bé không cần bánh trứng gà của thím Ba, mà cho dù thím Ba không cho bánh thì mình cũng sẽ giúp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Miêu thấy Đại Nha vẫn cúi đầu, khi nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, tay của cô bé thì không ngừng nắm vò lấy góc áo. Cô bé này quả nhiên là hiểu chuyện đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Cô khom người xuống, kéo Đại Nha đến bên cạnh mình. Cô để cho cô bé ngồi xuống mép giường, nhét một cái bánh vào trong tay đối phương.
“Vậy thì không được, nếu đã giúp thím làm việc thì nhất định phải ăn đồ ăn của thím đưa cho, nếu cháu không ăn thì thím sẽ không thể nhờ cháu làm việc được. Tiểu Nha cứ từ chối như vậy, có phải là chê bánh của thím không ngon không?”
Khương Miêu biết tâm tư của cô bé này bình thường rất mẫn cảm, lòng tự trọng thì lại cao, cho nên cô giả vờ như mình không biết gì cả, ngay cả gương mặt hiện đã đỏ ửng lên vì xấu hổ của cô bé cô cũng làm như không thấy.
“Không có, Đại Nha không chê.”
Đại Nha khi nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên, bởi cô bé sợ Khương Miêu sẽ nhìn thấy cái khuôn mặt hiện tại đã đỏ như tôm luộc của mình. Đại Nha sợ Khương Miêu sẽ khinh thường cô bé khi nhìn thấy cái động tác không ngừng nuốt nước miếng của mình, sợ bản thân sẽ không kiềm được mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái bánh….
Cô bé ngơ ngác nhìn cái bánh trứng gà mềm mại ở trong tay của mình. Đây là lần đầu tiên Đại Nha được ăn bánh ngọt, cuối cùng thì cô bé cũng đã hiểu được câu nói ‘ngon cực kỳ’ thường treo bên miệng của Nhị Nha là có ý gì! Không biết vì sao, khi nghĩ đến đây đôi mắt của cô bé bỗng có chút nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro