[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 13
2024-08-26 20:17:38
Nó tưởng rằng Khương Miêu sớm đã bị mình nắn bóp đến không còn tính tình, nhưng không ngờ rằng cô lại dám bảo nó cút. Nhưng mà nếu đã như vậy thì cũng thôi đi, con hồ ly tinh này thế mà còn dám dùng cái giọng điệu vênh váo như thế để nói chuyện với nó, so với cái lúc mới kết hôn với chú Ba thì cái tính tình này hình như còn muốn thối hơn. Xem ra gần đây chú Ba đã đối xử với con hồ ly tinh này quá tốt rồi, mới khiến cho tính tình của cô xấu đến như vậy. Nó nhất định sẽ kêu chú mình quản nghiêm lại mới được.
Khương Miêu không nói gì, cô chỉ đưa tay ra cầm lấy cái cái vại tráng men trên bàn ném về phía Nhị Nha.
“A…” Nhị Nha không kịp đề phòng thét lên một tiếng. Nó ôm trán, bộ dáng không dám tin nhìn về phía Khương Miêu. “Thím dám đánh tôi???Tôi nhất định sẽ đi nói với chú Ba, để cho chú Ba đánh chết cái đồ phụ nữ hồ ly tinh nhà thím.”
“Đi đi, tôi chờ.” Khương Miêu Không thèm để ý đến nó, khóe miệng cô không giấu được nhếch lên một nụ cười.
Không biết vì sao Nhị Nha bỗng cảm thấy cái nụ cười này của Khương Miêu rất xấu xa, cũng rất ác độc. Đây là biểu tình mà trước đây cô chưa từng có, điều này làm cho cả người nó đều rất không thoải mái.
Tuy rằng trong lòng Nhị Nha có chút khiếp sợ, nhưng ngoài miệng thì nó vẫn không muốn buông tha cho Khương Miêu.
“Thím chờ đó cho tôi, chờ chú Ba trở về, xem chú ấy xử lý thím như thế nào.”
Nhị Nha sau nói xong những lời này thì cũng vội ôm trán bỏ chạy đi.
Đại Nha không khỏi lo lắng: “Thím, phải làm sao bây giờ? Chú Ba trở về nhất định sẽ trách thím…”
“Không sao, cháu đừng sợ.” Khương Miêu không hề lo lắng, cô chỉ bình tĩnh hỏi cô bé: “Tiểu Nha, thím cùng chú cháu đã kết hôn được bao lâu rồi.”
“Đây là năm thứ ba thím cùng với chú Ba kết hôn với nhau, thím quên rồi sao?”
Khương Miêu hỏi như vậy không chỉ không làm cho Đại Nha cảm thấy kỳ quái mà cô bé còn cho rằng nhất định là Khương Miêu đã bị Nhị Nha chọc cho tức giận đến hồ đồ rồi, ngay cả thời gian kết hôn của mình cũng không thể nhớ rõ được nữa.
Nghĩ đến đây Đại Nha không khỏi cảm thấy đau lòng, đây cũng là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Khương Miêu tức giận đến như vậy. Từ khi Khương Miêu cùng chú Ba của cô bé kết hôn, hình như cô cũng rất ít khi tức giận.
Đại Nha vẫn còn nhớ rõ khi thím Ba cùng với chú Ba vừa mới kết hôn, thím Ba rất hay ôn nhu cười nói với cô bé. Nhưng cũng không biết từ bao giờ, thím Ba bỗng ít nói lại, rồi cũng dần dần sau đó, thím ấy không còn thích cười nữa, nói cũng càng ít, người trở nên rất trầm mặc.
So với người thím Ba trước kia, thì Đại Nha càng thích thím Ba của hôm nay hơn, cho dù thím Ba có tức giận thì cô bé cũng thích. Đại Nha cảm thấy như vậy rất tốt, cả người thím Ba tựa như có nguồn sức sống mạnh mẽ vậy. Thật ra người thím Ba trước kia không phải không tốt, mà chỉ là cô bé luôn cảm thấy ánh mắt khi ấy của thím Ba mình giống như của bà Vương gần nhà vậy, thật sự không biết diễn tả ra làm sao.
Khương Miêu không nói gì, cô chỉ đưa tay ra cầm lấy cái cái vại tráng men trên bàn ném về phía Nhị Nha.
“A…” Nhị Nha không kịp đề phòng thét lên một tiếng. Nó ôm trán, bộ dáng không dám tin nhìn về phía Khương Miêu. “Thím dám đánh tôi???Tôi nhất định sẽ đi nói với chú Ba, để cho chú Ba đánh chết cái đồ phụ nữ hồ ly tinh nhà thím.”
“Đi đi, tôi chờ.” Khương Miêu Không thèm để ý đến nó, khóe miệng cô không giấu được nhếch lên một nụ cười.
Không biết vì sao Nhị Nha bỗng cảm thấy cái nụ cười này của Khương Miêu rất xấu xa, cũng rất ác độc. Đây là biểu tình mà trước đây cô chưa từng có, điều này làm cho cả người nó đều rất không thoải mái.
Tuy rằng trong lòng Nhị Nha có chút khiếp sợ, nhưng ngoài miệng thì nó vẫn không muốn buông tha cho Khương Miêu.
“Thím chờ đó cho tôi, chờ chú Ba trở về, xem chú ấy xử lý thím như thế nào.”
Nhị Nha sau nói xong những lời này thì cũng vội ôm trán bỏ chạy đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Nha không khỏi lo lắng: “Thím, phải làm sao bây giờ? Chú Ba trở về nhất định sẽ trách thím…”
“Không sao, cháu đừng sợ.” Khương Miêu không hề lo lắng, cô chỉ bình tĩnh hỏi cô bé: “Tiểu Nha, thím cùng chú cháu đã kết hôn được bao lâu rồi.”
“Đây là năm thứ ba thím cùng với chú Ba kết hôn với nhau, thím quên rồi sao?”
Khương Miêu hỏi như vậy không chỉ không làm cho Đại Nha cảm thấy kỳ quái mà cô bé còn cho rằng nhất định là Khương Miêu đã bị Nhị Nha chọc cho tức giận đến hồ đồ rồi, ngay cả thời gian kết hôn của mình cũng không thể nhớ rõ được nữa.
Nghĩ đến đây Đại Nha không khỏi cảm thấy đau lòng, đây cũng là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Khương Miêu tức giận đến như vậy. Từ khi Khương Miêu cùng chú Ba của cô bé kết hôn, hình như cô cũng rất ít khi tức giận.
Đại Nha vẫn còn nhớ rõ khi thím Ba cùng với chú Ba vừa mới kết hôn, thím Ba rất hay ôn nhu cười nói với cô bé. Nhưng cũng không biết từ bao giờ, thím Ba bỗng ít nói lại, rồi cũng dần dần sau đó, thím ấy không còn thích cười nữa, nói cũng càng ít, người trở nên rất trầm mặc.
So với người thím Ba trước kia, thì Đại Nha càng thích thím Ba của hôm nay hơn, cho dù thím Ba có tức giận thì cô bé cũng thích. Đại Nha cảm thấy như vậy rất tốt, cả người thím Ba tựa như có nguồn sức sống mạnh mẽ vậy. Thật ra người thím Ba trước kia không phải không tốt, mà chỉ là cô bé luôn cảm thấy ánh mắt khi ấy của thím Ba mình giống như của bà Vương gần nhà vậy, thật sự không biết diễn tả ra làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro