[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 24
2024-08-26 20:17:38
“Vì mấy miếng bánh ngọt, mà mày đã ba ba đi lấy lòng người ta, bộ mày là chó sao?”
Đại Nha vẫn không nói lời nào, nhưng nước mắt thì lại không ngừng lộp bộp rơi trên tay, ngay cả trên mặt đất cũng như vậy.
“Mày còn có mặt mũi để khóc? Tao bình thường dạy mày như thế nào, cho dù chết đói, cũng không thể nói mình đói, không nghĩ tới mày vậy mà dám đi xin người ta một cái bánh ngọt…."
“Là thím Ba cho, chứ con không có xin thím ấy.” Đại Nha nghẹn ngào giải thích.
"Cho dù cho mày thì mày cũng không thể ăn. Mày phải nói, mày đã ăn rồi, không muốn ăn nữa. Nếu như cô ta vẫn muốn cho mày, thì mày phải đem số bánh đó về đây, cho em trai em gái mày ăn trước. Mày nghe kỹ đây, mày thân là chị cả, có thứ gì ăn ngon, nhất định không được nghĩ đến mình trước tiên, mà phải nghĩ đến em trai em gái của mình, có như thế thì mới có thể là một người chị tốt.”
Trương Tố Phân nói xong, vành mắt đỏ lên.
"Cha bọn con mất sớm, mẹ thân là một người phụ nữ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy các con, con nghĩ người làm mẹ như ta dễ dàng lắm sao? Mẹ đi ra đường còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, bình thường có cái gì ngon, cũng đều không dám ăn, chừa lại cho các con. Nhưng mà các con nhìn xem, thật sự là một chút cũng không hiểu chuyện. Ông trời ơi, mệnh của tôi sao lại khổ như vậy chứ, sớm biết thế này thì tôi đã đi theo ba bọn nó cho rồi….” Trương Tố Phân tuy khóc, nhưng dư quang thì lại nhìn xem phản ứng của Đại Nha.
Đại Nha lẳng lặng nghe mẹ khóc lóc kể lể, trầm mặc một hồi mới nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa. Sau này có gì ăn ngon, con đều để lại cho em trai em gái, mọi người ăn xong thì con mới được ăn.”
“Đây mới đúng là con gái tốt của mẹ, như thế thì mới đúng là một người chị gái tốt.”
Trương Tố Phân nhấc quần áo lên, lau khóe mắt.
“Đi, mau đi lấy hai giỏ cỏ heo về cho heo ăn đi. Em gái con hôm nay bị người ta đánh, phải để nó nghỉ ngơi cho thật tốt, con đi làm thay con bé, xem như là chuộc lại lỗi lầm của mình đi.”
Đại Nha trầm mặc ra khỏi phòng, cái giỏ trên lưng còn muốn lớn hơn cả người cô bé, nhưng mà Đại Nha không thể làm gì khác, chỉ có thể cầm liềm đi ra sau núi cắt cỏ heo.
Đại Nha vẫn không nói lời nào, nhưng nước mắt thì lại không ngừng lộp bộp rơi trên tay, ngay cả trên mặt đất cũng như vậy.
“Mày còn có mặt mũi để khóc? Tao bình thường dạy mày như thế nào, cho dù chết đói, cũng không thể nói mình đói, không nghĩ tới mày vậy mà dám đi xin người ta một cái bánh ngọt…."
“Là thím Ba cho, chứ con không có xin thím ấy.” Đại Nha nghẹn ngào giải thích.
"Cho dù cho mày thì mày cũng không thể ăn. Mày phải nói, mày đã ăn rồi, không muốn ăn nữa. Nếu như cô ta vẫn muốn cho mày, thì mày phải đem số bánh đó về đây, cho em trai em gái mày ăn trước. Mày nghe kỹ đây, mày thân là chị cả, có thứ gì ăn ngon, nhất định không được nghĩ đến mình trước tiên, mà phải nghĩ đến em trai em gái của mình, có như thế thì mới có thể là một người chị tốt.”
Trương Tố Phân nói xong, vành mắt đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha bọn con mất sớm, mẹ thân là một người phụ nữ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy các con, con nghĩ người làm mẹ như ta dễ dàng lắm sao? Mẹ đi ra đường còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, bình thường có cái gì ngon, cũng đều không dám ăn, chừa lại cho các con. Nhưng mà các con nhìn xem, thật sự là một chút cũng không hiểu chuyện. Ông trời ơi, mệnh của tôi sao lại khổ như vậy chứ, sớm biết thế này thì tôi đã đi theo ba bọn nó cho rồi….” Trương Tố Phân tuy khóc, nhưng dư quang thì lại nhìn xem phản ứng của Đại Nha.
Đại Nha lẳng lặng nghe mẹ khóc lóc kể lể, trầm mặc một hồi mới nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa. Sau này có gì ăn ngon, con đều để lại cho em trai em gái, mọi người ăn xong thì con mới được ăn.”
“Đây mới đúng là con gái tốt của mẹ, như thế thì mới đúng là một người chị gái tốt.”
Trương Tố Phân nhấc quần áo lên, lau khóe mắt.
“Đi, mau đi lấy hai giỏ cỏ heo về cho heo ăn đi. Em gái con hôm nay bị người ta đánh, phải để nó nghỉ ngơi cho thật tốt, con đi làm thay con bé, xem như là chuộc lại lỗi lầm của mình đi.”
Đại Nha trầm mặc ra khỏi phòng, cái giỏ trên lưng còn muốn lớn hơn cả người cô bé, nhưng mà Đại Nha không thể làm gì khác, chỉ có thể cầm liềm đi ra sau núi cắt cỏ heo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro