[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 46
2024-08-26 20:17:38
“Thím ăn đi, cháu ăn canh rau là được.”
Đại Nha tuy rất muốn ăn nhưng thím ba bị bệnh, cô bé không thể không biết điều.
“Ăn nhanh đi, thím ăn no rồi, thím để phần cho con đấy.”
Đại Nha ngoan ngoãn khiến người ta thương, Khương Miêu bưng bát mì, dùng đũa gắp một đũa mì.
“Há miệng.”
Đại Nha ngẩn người định nói gì đó, vừa há miệng, một đũa mì đã được nhét vào miệng, mì trơn như vậy, thơm như vậy… Còn chưa kịp nhai, mì đã trôi tuột xuống cổ họng.
Đại Nha chưa bao giờ được ăn mì ngon như thế. Ngày thường bà nội cô bé không nỡ dùng bột mì trắng để làm mì, toàn dùng cao lương gì đó làm thành mì ngũ cốc đen sì. Thỉnh thoảng mới làm một bát mì trắng như thế này, nhưng cũng không đến lượt cô bé ăn, huống hồ trên bát mì này còn có mùi trứng, thơm đến mức có thể nuốt cả lưỡi.
“Nào, tự cầm bát ăn đi.”
Khương Miêu nhét bát mì vào tay Đại Nha.
Đại Nha cầm bát, ăn từng chút một. Nếu là người khác, có lẽ đã ăn ngấu nghiến hết từ lâu nhưng Đại Nha lần đầu tiên được ăn mì ngon như vậy, trong đó còn có trứng, cô bé không nỡ ăn hết một lúc.
Khương Miêu gỡ một cọng cỏ lợn trên mái tóc vàng hoe khô xơ của Đại Nha.
“Sáng đi cắt cỏ lợn à?”
Đại Nha gật đầu.
“Sáng thấy thím còn ngủ nên cháu không gọi thím, hôm qua mẹ bảo cháu mấy hôm nay làm xong việc thì đi giúp Nhị Nha cắt cỏ lợn cho lợn ăn.”
“Sao mẹ con không bảo Nhị Nha tự đi?”
Khương Miêu thật sự không hiểu, đều là con của Trương Tố Phân, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy.
“Mẹ bảo Nhị Nha bị thím đánh, phải nghỉ ngơi.”
Đại Nha vừa nói vừa phì cười, thật ra thấy Nhị Nha bị đánh, cô bé rất vui vì Nhị Nha thường xuyên bắt nạt cô bé.
Khương Miêu đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Nhị Nha chết tiệt.
"Mẹ, sao con lại ngửi thấy mùi trứng rán thế?"
Nhị Nha giặt quần áo xong bưng chậu nước trở về, vừa bước vào cửa nhà đã ngửi thấy mùi thơm nồng của trứng rán và hành lá trong không khí.
"Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi."
Khương Miêu lo lắng cái mũi chó của Nhị Nha tìm đến, thúc giục Đại Nha ăn nhanh. Cô không phải sợ người khác phát hiện ra họ ăn mì mà là không muốn Đại Nha vì thế mà chịu ấm ức.
Lần trước bị Nhị Nha chết tiệt phát hiện ra cô cho Đại Nha ăn bánh trứng gà, chắc chắn sau đó nó đã đi mách Trương Tố Phân. Mặc dù Đại Nha không nói với cô, nhưng tối hôm qua, cô phát hiện trên cánh tay, trên người Đại Nha toàn là những vết bầm tím do bị véo. Đại Nha sợ cô phát hiện ra còn lấy tay che lại.
Lúc này trong phòng Trương Tố Phân, Nhị Nha sau khi biết bà nội rán trứng cho chú ba ăn có chút trách móc chú ba không nhường trứng cho mình ăn.
"Chú ba ăn trứng làm gì chứ. Chú ấy lại không đi học, bây giờ con đang đi học, đang phải dùng não nhiều. Bạn đứng nhất lớp con cách ba bữa lại ăn trứng một lần nên mới thi tốt như vậy. Con không được ăn trứng, não sẽ chậm phát triển nên mới luôn bị điểm không."
Đại Nha tuy rất muốn ăn nhưng thím ba bị bệnh, cô bé không thể không biết điều.
“Ăn nhanh đi, thím ăn no rồi, thím để phần cho con đấy.”
Đại Nha ngoan ngoãn khiến người ta thương, Khương Miêu bưng bát mì, dùng đũa gắp một đũa mì.
“Há miệng.”
Đại Nha ngẩn người định nói gì đó, vừa há miệng, một đũa mì đã được nhét vào miệng, mì trơn như vậy, thơm như vậy… Còn chưa kịp nhai, mì đã trôi tuột xuống cổ họng.
Đại Nha chưa bao giờ được ăn mì ngon như thế. Ngày thường bà nội cô bé không nỡ dùng bột mì trắng để làm mì, toàn dùng cao lương gì đó làm thành mì ngũ cốc đen sì. Thỉnh thoảng mới làm một bát mì trắng như thế này, nhưng cũng không đến lượt cô bé ăn, huống hồ trên bát mì này còn có mùi trứng, thơm đến mức có thể nuốt cả lưỡi.
“Nào, tự cầm bát ăn đi.”
Khương Miêu nhét bát mì vào tay Đại Nha.
Đại Nha cầm bát, ăn từng chút một. Nếu là người khác, có lẽ đã ăn ngấu nghiến hết từ lâu nhưng Đại Nha lần đầu tiên được ăn mì ngon như vậy, trong đó còn có trứng, cô bé không nỡ ăn hết một lúc.
Khương Miêu gỡ một cọng cỏ lợn trên mái tóc vàng hoe khô xơ của Đại Nha.
“Sáng đi cắt cỏ lợn à?”
Đại Nha gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sáng thấy thím còn ngủ nên cháu không gọi thím, hôm qua mẹ bảo cháu mấy hôm nay làm xong việc thì đi giúp Nhị Nha cắt cỏ lợn cho lợn ăn.”
“Sao mẹ con không bảo Nhị Nha tự đi?”
Khương Miêu thật sự không hiểu, đều là con của Trương Tố Phân, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy.
“Mẹ bảo Nhị Nha bị thím đánh, phải nghỉ ngơi.”
Đại Nha vừa nói vừa phì cười, thật ra thấy Nhị Nha bị đánh, cô bé rất vui vì Nhị Nha thường xuyên bắt nạt cô bé.
Khương Miêu đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Nhị Nha chết tiệt.
"Mẹ, sao con lại ngửi thấy mùi trứng rán thế?"
Nhị Nha giặt quần áo xong bưng chậu nước trở về, vừa bước vào cửa nhà đã ngửi thấy mùi thơm nồng của trứng rán và hành lá trong không khí.
"Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi."
Khương Miêu lo lắng cái mũi chó của Nhị Nha tìm đến, thúc giục Đại Nha ăn nhanh. Cô không phải sợ người khác phát hiện ra họ ăn mì mà là không muốn Đại Nha vì thế mà chịu ấm ức.
Lần trước bị Nhị Nha chết tiệt phát hiện ra cô cho Đại Nha ăn bánh trứng gà, chắc chắn sau đó nó đã đi mách Trương Tố Phân. Mặc dù Đại Nha không nói với cô, nhưng tối hôm qua, cô phát hiện trên cánh tay, trên người Đại Nha toàn là những vết bầm tím do bị véo. Đại Nha sợ cô phát hiện ra còn lấy tay che lại.
Lúc này trong phòng Trương Tố Phân, Nhị Nha sau khi biết bà nội rán trứng cho chú ba ăn có chút trách móc chú ba không nhường trứng cho mình ăn.
"Chú ba ăn trứng làm gì chứ. Chú ấy lại không đi học, bây giờ con đang đi học, đang phải dùng não nhiều. Bạn đứng nhất lớp con cách ba bữa lại ăn trứng một lần nên mới thi tốt như vậy. Con không được ăn trứng, não sẽ chậm phát triển nên mới luôn bị điểm không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro