Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 41
2024-11-22 16:42:01
"Cô giáo Cảnh , cô cũng đừng cho rằng tôi đòi hỏi nhiều, công việc tốt như thế kiếm đâu ra chứ? Tháng đầu tiên Thải Điệp đi làm đã lãnh được ba mươi bảy đồng rưỡi rồi."
"Năm trăm rưỡi nhiều lắm cũng chỉ hơn đi làm một năm mà thôi, dẫu sao vẫn có lời."
Nếu không phải nhà họ Ngưu sốt ruột muốn bán công việc này thì chắc chắn bọn họ sẽ ra giá cao hơn.
Thím Ngưu biết rõ nhà họ Vệ phúc hậu, bản thân bà ấy cũng nhìn Tiêu Đồng khôn lớn, cho nên chẳng hề tính toán gian trá.
Cảnh Thiến xác nhận lại một lần cuối cùng: "Nhà thím Ngưu xác định ra giá năm trăm rưỡi nhỉ, giá cả sẽ không thay đổi chứ?"
Thím Ngưu mở miệng giải thích: "Đúng vậy, giá bán năm trăm rưỡi, nhất định phải thanh toán một lần, thím cũng không gạt cô, số tiền này thím sẽ trực tiếp đưa cho Thải Điệp, bằng không thì thím cũng chẳng muốn gấp gáp như thế đâu."
Bà ấy cũng chẳng phải người không hiểu lý lẽ.
"Tôi hiểu mà, thím Ngưu là người hiền lành, được rồi, tôi sẽ quay về lấy tiền, Tiêu Đồng, cháu ở đây chờ dì nhé, dì út sẽ lập tức quay lại ngay."
"Dì!" Lâm Tiểu Đồng nhìn theo dì út đẩy cửa chạy ra ngoài rồi bước nhanh lên lầu.
"Tiêu Đồng, thím Ngưu nói với cháu một câu thật lòng, tuy rằng bây giờ cháu đã xuất giá, điều kiện của nhà chồng cũng tốt."
"Nếu dì cháu đã không tiếc bỏ ra số tiền để mua công việc cho cháu thì cháu cũng phải làm việc chăm chỉ, phụ nữ ở nhà chồng phải có tiền mới có tiếng nói."
Thím Ngưu cũng là người từng trải, hồi nhỏ mẹ mình lại chẳng hề thu xếp giúp mình, tất cả mọi việc bà ấy đều phải tự mình dốc sức làm.
Lúc bà ấy có con gái, bà ấy đã tự nhủ nhất định mình không thể trọng năm khinh nữ như mẹ mình, cả đời đều chỉ sống vì đàn ông.
"Chờ Thải Điệp nhập ngũ theo quân đội, sau khi nó thu xếp công việc cho cháu xong thì nhất định cô phải bảo nó tìm một công việc khác, không thể cả đời chỉ quẩn quanh đàn ông được."
Thím Ngưu nghĩ đến cô con gái bé bỏng ăn học đàng hoàng lại hiểu chuyện nhà mình, khuôn mặt bà ấy đầy tự hào.
"Thím, cháu biết thím vì muốn tốt cho cháu nên mới nói, cháu hiểu rồi, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Kỳ thực Lâm Tiêu Đồng rất bội phục những người sáng suốt như thím Ngưu.
Dựa vào núi núi sẽ ngã, dựa dẫm người người sẽ chạy, chỉ có bản thân mới đáng tin cậy nhất.
Cảnh Thiến đã xuống lầu, bà ấy đang đứng trước cửa lau nước mắt, sau đó điều chỉnh cảm xúc rồi đẩy cửa bước vào.
Cảnh Thiến đưa cho thím Ngưu xấp tiền vừa mới lấy từ nhà ra: "Thím Ngưu, đây là năm trăm rưỡi, thím đếm lại xem."
Thím Ngưu cầm đếm xấp tiền trước mặt, sau khi xác nhận đủ tiền thì đáp lại: "Ôi! Vừa đủ rồi."
"Năm trăm rưỡi nhiều lắm cũng chỉ hơn đi làm một năm mà thôi, dẫu sao vẫn có lời."
Nếu không phải nhà họ Ngưu sốt ruột muốn bán công việc này thì chắc chắn bọn họ sẽ ra giá cao hơn.
Thím Ngưu biết rõ nhà họ Vệ phúc hậu, bản thân bà ấy cũng nhìn Tiêu Đồng khôn lớn, cho nên chẳng hề tính toán gian trá.
Cảnh Thiến xác nhận lại một lần cuối cùng: "Nhà thím Ngưu xác định ra giá năm trăm rưỡi nhỉ, giá cả sẽ không thay đổi chứ?"
Thím Ngưu mở miệng giải thích: "Đúng vậy, giá bán năm trăm rưỡi, nhất định phải thanh toán một lần, thím cũng không gạt cô, số tiền này thím sẽ trực tiếp đưa cho Thải Điệp, bằng không thì thím cũng chẳng muốn gấp gáp như thế đâu."
Bà ấy cũng chẳng phải người không hiểu lý lẽ.
"Tôi hiểu mà, thím Ngưu là người hiền lành, được rồi, tôi sẽ quay về lấy tiền, Tiêu Đồng, cháu ở đây chờ dì nhé, dì út sẽ lập tức quay lại ngay."
"Dì!" Lâm Tiểu Đồng nhìn theo dì út đẩy cửa chạy ra ngoài rồi bước nhanh lên lầu.
"Tiêu Đồng, thím Ngưu nói với cháu một câu thật lòng, tuy rằng bây giờ cháu đã xuất giá, điều kiện của nhà chồng cũng tốt."
"Nếu dì cháu đã không tiếc bỏ ra số tiền để mua công việc cho cháu thì cháu cũng phải làm việc chăm chỉ, phụ nữ ở nhà chồng phải có tiền mới có tiếng nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Ngưu cũng là người từng trải, hồi nhỏ mẹ mình lại chẳng hề thu xếp giúp mình, tất cả mọi việc bà ấy đều phải tự mình dốc sức làm.
Lúc bà ấy có con gái, bà ấy đã tự nhủ nhất định mình không thể trọng năm khinh nữ như mẹ mình, cả đời đều chỉ sống vì đàn ông.
"Chờ Thải Điệp nhập ngũ theo quân đội, sau khi nó thu xếp công việc cho cháu xong thì nhất định cô phải bảo nó tìm một công việc khác, không thể cả đời chỉ quẩn quanh đàn ông được."
Thím Ngưu nghĩ đến cô con gái bé bỏng ăn học đàng hoàng lại hiểu chuyện nhà mình, khuôn mặt bà ấy đầy tự hào.
"Thím, cháu biết thím vì muốn tốt cho cháu nên mới nói, cháu hiểu rồi, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Kỳ thực Lâm Tiêu Đồng rất bội phục những người sáng suốt như thím Ngưu.
Dựa vào núi núi sẽ ngã, dựa dẫm người người sẽ chạy, chỉ có bản thân mới đáng tin cậy nhất.
Cảnh Thiến đã xuống lầu, bà ấy đang đứng trước cửa lau nước mắt, sau đó điều chỉnh cảm xúc rồi đẩy cửa bước vào.
Cảnh Thiến đưa cho thím Ngưu xấp tiền vừa mới lấy từ nhà ra: "Thím Ngưu, đây là năm trăm rưỡi, thím đếm lại xem."
Thím Ngưu cầm đếm xấp tiền trước mặt, sau khi xác nhận đủ tiền thì đáp lại: "Ôi! Vừa đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro