Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 7
2024-09-08 21:34:15
Mấy thứ này đều được chia thành hai phần, xin vía lấy một chút may mắn, đựng đầy ắp một cái túi lớn, Tạ Nghệ đặt túi lên yên sau, dùng dây buộc chặt.
Anh nhìn nhìn một chút, lại đi vào phòng bếp lấy hai cân thịt mới mua sáng nay, dùng giấy dầu gói kỹ, tìm một cái giỏ trúc nhỏ đựng vào, treo ở trên tay cầm xe đạp.
Lâm Tiêu Đồng nhìn chiếc xe đạp đã được Tạ Nghệ chất đầy ắp, lại vào trong phòng đẩy thêm một chiếc xe đạp ra, đây là một trong những món đồ của hồi môn của cô ấy.
Tạ Nghệ cùng Lâm Tiêu Đồng chuẩn bị xong, sẵn sàng ra cửa, lúc này Cao Tú Lan lại đi từ trong phòng ra, nhét cho Lâm Tiêu Đồng một bao lì xì.
Cao Tú Lan thoải mái vung tay lên: "Cầm lấy, cầm lấy đi, xem còn thiếu cái gì thì lúc đi qua cửa hàng bách hóa tự vào mua sắm."
Trong sân có một người phụ nữ đang nhặt rau nhìn thấy nhà họ Tạ đẩy ra hai chiếc xe đạp, ánh mắt lóe lên, ngẩng đầu nở nụ cười với Lâm Tiêu Đồng đang đẩy xe ra ngoài sân.
Người phụ nữ vừa ném đám rau qua một bên vừa nói: "Trở về nhà mẹ đẻ đấy à, ôi chao, mang nhiều đồ về như vậy, người trong nhà cũng thật có phúc."
Không đúng, lời này nghe sao lại quái gở như vậy chứ. Lâm Tiêu Đồng đang chuẩn bị mở miệng, mắt liếc qua trông thấy mẹ chồng Cao Tú Lan của mình đang đứng trong phòng bếp hung tợn trợn mắt nhìn Điêu Ngọc Liên.
Cô cũng muốn biết sức chiến đấu của đồng chí Tú Lan nhà mình nên không nói câu gì, ánh mắt tiếp tục đánh giá Điêu Ngọc Liên và tình huống trong sân.
Điêu Ngọc Liên nhìn thấy thái độ không quan tâm này của Lâm Tiêu Đồng, trong lòng chợt tức giận, lồng ngực hơi rung lên.
"Tôi nói này Điêu Ngọc Liên, mới sáng sớm ra bà đã ăn nói lung tung như thế, bà có tin tôi xé rách miệng bà ra không.”
Cao Tú Lan đang lau tủ bát bên cạnh cửa sổ phòng bếp, nghe nói như thế lập tức vung giẻ lau, nã một tràng pháo về phía Điêu Ngọc Liên bên ngoài.
"Chờ lần sau con gái của bà trở về, tôi cũng tới hỏi thăm một chút, xem nó trả lời như thế nào nhé."
Cao Tú Lan bà đây không phải là người dễ chọc.
Không hổ là người đanh đá nhất đại viện, đồng chí Cao Tú Lan mắng chửi người đều dứt khoát lưu loát như vậy.
Lâm Tiêu Đồng quay đầu lại, ánh mắt sùng bái nhìn thẳng về phía Cao Tú Lan, làm cho Cao Tú Lan cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Chờ sau khi Tạ Nghệ đẩy xe đạp đi ra, hai người song song đạp xe đi tới khu người nhà của cục công an.
Vừa đi vào khu người nhà của cục công an, bên trong đều là các tòa nhà nhỏ cao năm tầng, dì út Cảnh Thiến của Lâm Tiêu Đồng và chú út Vệ Kiến Viễn ở tầng ba.
Anh nhìn nhìn một chút, lại đi vào phòng bếp lấy hai cân thịt mới mua sáng nay, dùng giấy dầu gói kỹ, tìm một cái giỏ trúc nhỏ đựng vào, treo ở trên tay cầm xe đạp.
Lâm Tiêu Đồng nhìn chiếc xe đạp đã được Tạ Nghệ chất đầy ắp, lại vào trong phòng đẩy thêm một chiếc xe đạp ra, đây là một trong những món đồ của hồi môn của cô ấy.
Tạ Nghệ cùng Lâm Tiêu Đồng chuẩn bị xong, sẵn sàng ra cửa, lúc này Cao Tú Lan lại đi từ trong phòng ra, nhét cho Lâm Tiêu Đồng một bao lì xì.
Cao Tú Lan thoải mái vung tay lên: "Cầm lấy, cầm lấy đi, xem còn thiếu cái gì thì lúc đi qua cửa hàng bách hóa tự vào mua sắm."
Trong sân có một người phụ nữ đang nhặt rau nhìn thấy nhà họ Tạ đẩy ra hai chiếc xe đạp, ánh mắt lóe lên, ngẩng đầu nở nụ cười với Lâm Tiêu Đồng đang đẩy xe ra ngoài sân.
Người phụ nữ vừa ném đám rau qua một bên vừa nói: "Trở về nhà mẹ đẻ đấy à, ôi chao, mang nhiều đồ về như vậy, người trong nhà cũng thật có phúc."
Không đúng, lời này nghe sao lại quái gở như vậy chứ. Lâm Tiêu Đồng đang chuẩn bị mở miệng, mắt liếc qua trông thấy mẹ chồng Cao Tú Lan của mình đang đứng trong phòng bếp hung tợn trợn mắt nhìn Điêu Ngọc Liên.
Cô cũng muốn biết sức chiến đấu của đồng chí Tú Lan nhà mình nên không nói câu gì, ánh mắt tiếp tục đánh giá Điêu Ngọc Liên và tình huống trong sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điêu Ngọc Liên nhìn thấy thái độ không quan tâm này của Lâm Tiêu Đồng, trong lòng chợt tức giận, lồng ngực hơi rung lên.
"Tôi nói này Điêu Ngọc Liên, mới sáng sớm ra bà đã ăn nói lung tung như thế, bà có tin tôi xé rách miệng bà ra không.”
Cao Tú Lan đang lau tủ bát bên cạnh cửa sổ phòng bếp, nghe nói như thế lập tức vung giẻ lau, nã một tràng pháo về phía Điêu Ngọc Liên bên ngoài.
"Chờ lần sau con gái của bà trở về, tôi cũng tới hỏi thăm một chút, xem nó trả lời như thế nào nhé."
Cao Tú Lan bà đây không phải là người dễ chọc.
Không hổ là người đanh đá nhất đại viện, đồng chí Cao Tú Lan mắng chửi người đều dứt khoát lưu loát như vậy.
Lâm Tiêu Đồng quay đầu lại, ánh mắt sùng bái nhìn thẳng về phía Cao Tú Lan, làm cho Cao Tú Lan cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Chờ sau khi Tạ Nghệ đẩy xe đạp đi ra, hai người song song đạp xe đi tới khu người nhà của cục công an.
Vừa đi vào khu người nhà của cục công an, bên trong đều là các tòa nhà nhỏ cao năm tầng, dì út Cảnh Thiến của Lâm Tiêu Đồng và chú út Vệ Kiến Viễn ở tầng ba.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro