Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Cảm Ơn Cô Đã Nh...
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Tin tức Bạch Xuyên nhờ Bạch Đại Thuyên bán nhà cho đội sản xuất như thể có cánh vậy, chỉ trong vòng một buổi chiều mà đã lan truyền khắp toàn bộ Bạch gia trang rồi.
Người trong thôn cái gì cũng nói, có người nói Bạch Xuyên quên mất tổ tiên, sau khi thành danh ở bên ngoài thì quên mất gốc gác của mình, coi thường những người thân nhân nghèo khó, quên đi nơi đã nuôi dưỡng mình. Cũng có người nói anh làm như vậy là đúng, ba mẹ của anh đều đã mất, anh còn ở lại nơi đau lòng này làm gì? Ở bên ngoài cưới một người vợ rồi sống cho thật tốt, anh sống tốt thì ba mẹ anh ở dưới đó cũng thấy yên tâm rồi.
Sau khi những thanh niên trí thức nghe được tin này thì tâm trí của họ cũng trở nên lung lay.
Phòng của nam thanh niên trí thức và phòng của nữ thanh niên trí thức đã chật kín, hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, mùi mồ hôi cơ thể mà mùi hôi chân trong phòng của nam thanh niên trí thức đã nồng nặc, đến mùa hè thì không chỉ có mùi mồ hôi mà còn có vị chua.
Hơn nữa những thanh niên trí thức cũng không phải là một khối thống nhất, mọi người đều có ý kiến khác nhau, hiện tại nhà cửa rộng rãi nên bọn họ đương nhiên hy vọng được sống ở một nơi thoải mái hơn, cũng không muốn có mâu thuẫn trong sinh hoạt.
Bạch Mẫn ăn qua loa mấy miếng cơm tối, sau khi cô ta rửa chén xong thì rời khỏi khu thanh niên trí thức, đi thẳng đến nơi ở của Tưởng Vân.
Tưởng Vân xào một đĩa rau xanh, nấu một nồi cháo ngũ cốc, đang ngồi ở trong sân ăn cơm.
Sau khi Bạch Mẫn đến thì cô ta cũng không khách sáo với Tưởng Vân mà đi đến ngồi xuống bên cạnh Tưởng Vân, hỏi: “Tưởng Vân, tôi nghe nói căn nhà này sẽ được bán cho khu thanh niên trí thức? Chúng ta thương lượng một chút, hay là sống cùng được không? Bên khu thanh niên trí thức có vài nữ thanh niên trí thức tính tình không được tốt cho lắm, tính cách bướng bỉnh, chúng tôi cũng chưa nói được với nhau mấy câu, mà chỉ toàn là những lời khó nghe thôi. Tôi không muốn sống cùng họ, nếu chúng ta sống cùng nhau thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Tưởng Vân giải thích với vẻ mặt áy náy: “Thật là ngại quá, tôi đã nói với Bạch Xuyên rồi, tôi sẽ mua lại gian phòng đang ở hiện giờ. Tôi muốn sống một mình, đóng cửa giặt giũ cũng tiện, có bếp nấu riêng nên không cần ăn chung với người khác, có thể giảm bớt không ít mâu thuẫn.”
Bạch Mẫn sửng sốt: “Còn có thể như vậy sao?”
Cô ta đứng dậy mà không thèm phủi mông, bụi bẩn trên mông cũng bay ra, vội vàng chạy ra bên ngoài: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nếu không tôi cũng không biết. Tôi đi tới nhà đội trưởng trước, hỏi xem có thể bán cho tôi một phòng như vậy không. Nếu có thể ở một mình ai lại muốn ở chung với người khác ở chứ!”
Tưởng Vân: “...”
Cô nghĩ đến hoàn cảnh của Bạch Mẫn, cô ta không phù hợp sống cùng với người khác, nếu không tình cờ tiết lộ một vài thông tin sẽ bị người ta rêu rao ra ngoài thì cô ta nhất định sẽ có kết cục thảm hại.
Người trong thôn cái gì cũng nói, có người nói Bạch Xuyên quên mất tổ tiên, sau khi thành danh ở bên ngoài thì quên mất gốc gác của mình, coi thường những người thân nhân nghèo khó, quên đi nơi đã nuôi dưỡng mình. Cũng có người nói anh làm như vậy là đúng, ba mẹ của anh đều đã mất, anh còn ở lại nơi đau lòng này làm gì? Ở bên ngoài cưới một người vợ rồi sống cho thật tốt, anh sống tốt thì ba mẹ anh ở dưới đó cũng thấy yên tâm rồi.
Sau khi những thanh niên trí thức nghe được tin này thì tâm trí của họ cũng trở nên lung lay.
Phòng của nam thanh niên trí thức và phòng của nữ thanh niên trí thức đã chật kín, hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, mùi mồ hôi cơ thể mà mùi hôi chân trong phòng của nam thanh niên trí thức đã nồng nặc, đến mùa hè thì không chỉ có mùi mồ hôi mà còn có vị chua.
Hơn nữa những thanh niên trí thức cũng không phải là một khối thống nhất, mọi người đều có ý kiến khác nhau, hiện tại nhà cửa rộng rãi nên bọn họ đương nhiên hy vọng được sống ở một nơi thoải mái hơn, cũng không muốn có mâu thuẫn trong sinh hoạt.
Bạch Mẫn ăn qua loa mấy miếng cơm tối, sau khi cô ta rửa chén xong thì rời khỏi khu thanh niên trí thức, đi thẳng đến nơi ở của Tưởng Vân.
Tưởng Vân xào một đĩa rau xanh, nấu một nồi cháo ngũ cốc, đang ngồi ở trong sân ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Bạch Mẫn đến thì cô ta cũng không khách sáo với Tưởng Vân mà đi đến ngồi xuống bên cạnh Tưởng Vân, hỏi: “Tưởng Vân, tôi nghe nói căn nhà này sẽ được bán cho khu thanh niên trí thức? Chúng ta thương lượng một chút, hay là sống cùng được không? Bên khu thanh niên trí thức có vài nữ thanh niên trí thức tính tình không được tốt cho lắm, tính cách bướng bỉnh, chúng tôi cũng chưa nói được với nhau mấy câu, mà chỉ toàn là những lời khó nghe thôi. Tôi không muốn sống cùng họ, nếu chúng ta sống cùng nhau thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Tưởng Vân giải thích với vẻ mặt áy náy: “Thật là ngại quá, tôi đã nói với Bạch Xuyên rồi, tôi sẽ mua lại gian phòng đang ở hiện giờ. Tôi muốn sống một mình, đóng cửa giặt giũ cũng tiện, có bếp nấu riêng nên không cần ăn chung với người khác, có thể giảm bớt không ít mâu thuẫn.”
Bạch Mẫn sửng sốt: “Còn có thể như vậy sao?”
Cô ta đứng dậy mà không thèm phủi mông, bụi bẩn trên mông cũng bay ra, vội vàng chạy ra bên ngoài: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nếu không tôi cũng không biết. Tôi đi tới nhà đội trưởng trước, hỏi xem có thể bán cho tôi một phòng như vậy không. Nếu có thể ở một mình ai lại muốn ở chung với người khác ở chứ!”
Tưởng Vân: “...”
Cô nghĩ đến hoàn cảnh của Bạch Mẫn, cô ta không phù hợp sống cùng với người khác, nếu không tình cờ tiết lộ một vài thông tin sẽ bị người ta rêu rao ra ngoài thì cô ta nhất định sẽ có kết cục thảm hại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro