Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Đột Nhiên Cô Ta...
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
“Đám thanh niên trí thức mấy người nghe cho rõ đây, các cô các cậu mới đến được vài ngày, tôi có thể tha thứ cho sự tay chân vụng về của cô cậu. Nếu ba ngày hoặc năm ngày nữa mà vẫn cứ như vậy, làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu điểm lao động, điểm lao động không đủ sẽ không có lương thực, đến lúc đó phải bị đói thì cũng ráng mà chịu ha!"
"Trong nhà các người có tiền, trong tay có phiếu, mỗi người đều là tổ tông thần thông quảng đại, không hiếm lạ gì điểm lao động đổi lấy lương thực, nhưng tôi nói cho các cô các cậu biết, nếu như cô cậu còn muốn quay trở về thành phố, muốn trong thôn viết thư giới thiệu cho các người thì phải nghiêm túc làm việc, Chúng tôi đều nhìn ra cô cậu là loại người gì, nếu cả ngày lừa gạt chúng tôi lại còn lãng phí lương thực...Đến lúc đó đừng có cầu xin chúng tôi viết những điều tốt đẹp trong thư giới thiệu cho cô cậu!"
"Cũng không cần cố gắng làm màu cho đẹp gì cả, miễn là các người viết ra những việc làm thực sự của mình, các người có thể trở về thành phố được hay không, tự các người suy nghĩ đi."
Trương Xuân Hoa như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Đồng tử Bạch Mẫn hơi co rụt lại, không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của cô ta.
Đúng vậy... Những thanh niên trí thức này có thể trở lại thành phố hay không còn tùy thuộc vào việc chính quyền địa phương có bằng lòng thả người hay không. Nếu trong thôn cắn chết không chịu cấp giấy giới thiệu cho bọn họ, cho dù cô ta có bản lĩnh liên hệ trực tiếp gây ầm ĩ tới văn phòng thanh niên trí thức, phỏng chừng cũng sẽ không giải quyết được vấn đề, còn có thể sẽ rơi vào tai tiếng.
Cô ta phải học hỏi một chút từ Tưởng Vân, xây dựng mối quan hệ tốt với những người ở Bạch gia trang.
Lúc này Bạch Mẫn tự cho rằng bản thân cô ta đã tỉnh ngộ, khi quay đầu nhìn lại mối quan hệ thân thiết giữa Tưởng Vân và thím Khiên Ngưu, trong lòng cô ta càng thêm sáng tỏ.
Thím Khiên Ngưu chính là vợ của đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ mà!
Hóa ra ngay từ đầu Tưởng Vân đã có biện pháp rồi!
Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân cô ta rất ngu ngốc. Bởi vì có bàn tay vàng lại còn từ thời đại tương lai xuyên tới nên cô ta cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại, kết quả không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, còn suýt chút nữa đã “lật xe” trong cống ngầm...
"Cảm ơn chú Bạch thật lòng nhắc nhở, mặc dù chúng tôi không biết nhưng có thể học! Nhất định sẽ không kéo chân của mọi người đâu." Bạch Mẫn chân thành nói.
----------
Sau khi Tưởng Vân hoàn thành công việc thì lấy cớ thân thể không thoải mái mà đi tìm người ghi điểm lao động để xin nghỉ rồi trở về nơi ở của mình.
Sau khi về đến nhà, cô khóa trái cửa lại, đi vào nơi trú ẩn để tắm rửa, uống một bát canh đậu xanh lạnh, thấy dâu tây và việt quất trồng trong hầm trú ẩn đã chín bèn hái đầy một rổ, rửa sạch rồi đặt vào trong một cái bát, để ở mép giường lò rồi ung dung nằm xuống, chân lắc lư qua lại.
Ăn hoa quả xong thì đầu bếp Vân cũng đã chuẩn bị tốt bữa trưa, là một đĩa đậu que xào với thịt heo và một bát mì ăn kèm. Tưởng Vân ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ nên kéo chăn ra rồi đánh một giấc ngủ trưa.
Khi thức dậy, cô yên lặng một hồi, ánh nắng bên ngoài không quá gay gắt nữa.
Tưởng Vân nhìn giấy trên nóc nhà đã sắp bị ố vàng, vẫn còn có hơi không tỉnh táo.
Tưởng Vân dạo trong cõi thần tiên ba phút, sau đó mới đứng dậy dọn dẹp giường, dùng nước lạnh lau mặt, rồi cầm cuốc đi ra ngoài cửa.
"Trong nhà các người có tiền, trong tay có phiếu, mỗi người đều là tổ tông thần thông quảng đại, không hiếm lạ gì điểm lao động đổi lấy lương thực, nhưng tôi nói cho các cô các cậu biết, nếu như cô cậu còn muốn quay trở về thành phố, muốn trong thôn viết thư giới thiệu cho các người thì phải nghiêm túc làm việc, Chúng tôi đều nhìn ra cô cậu là loại người gì, nếu cả ngày lừa gạt chúng tôi lại còn lãng phí lương thực...Đến lúc đó đừng có cầu xin chúng tôi viết những điều tốt đẹp trong thư giới thiệu cho cô cậu!"
"Cũng không cần cố gắng làm màu cho đẹp gì cả, miễn là các người viết ra những việc làm thực sự của mình, các người có thể trở về thành phố được hay không, tự các người suy nghĩ đi."
Trương Xuân Hoa như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Đồng tử Bạch Mẫn hơi co rụt lại, không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của cô ta.
Đúng vậy... Những thanh niên trí thức này có thể trở lại thành phố hay không còn tùy thuộc vào việc chính quyền địa phương có bằng lòng thả người hay không. Nếu trong thôn cắn chết không chịu cấp giấy giới thiệu cho bọn họ, cho dù cô ta có bản lĩnh liên hệ trực tiếp gây ầm ĩ tới văn phòng thanh niên trí thức, phỏng chừng cũng sẽ không giải quyết được vấn đề, còn có thể sẽ rơi vào tai tiếng.
Cô ta phải học hỏi một chút từ Tưởng Vân, xây dựng mối quan hệ tốt với những người ở Bạch gia trang.
Lúc này Bạch Mẫn tự cho rằng bản thân cô ta đã tỉnh ngộ, khi quay đầu nhìn lại mối quan hệ thân thiết giữa Tưởng Vân và thím Khiên Ngưu, trong lòng cô ta càng thêm sáng tỏ.
Thím Khiên Ngưu chính là vợ của đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ mà!
Hóa ra ngay từ đầu Tưởng Vân đã có biện pháp rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân cô ta rất ngu ngốc. Bởi vì có bàn tay vàng lại còn từ thời đại tương lai xuyên tới nên cô ta cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại, kết quả không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, còn suýt chút nữa đã “lật xe” trong cống ngầm...
"Cảm ơn chú Bạch thật lòng nhắc nhở, mặc dù chúng tôi không biết nhưng có thể học! Nhất định sẽ không kéo chân của mọi người đâu." Bạch Mẫn chân thành nói.
----------
Sau khi Tưởng Vân hoàn thành công việc thì lấy cớ thân thể không thoải mái mà đi tìm người ghi điểm lao động để xin nghỉ rồi trở về nơi ở của mình.
Sau khi về đến nhà, cô khóa trái cửa lại, đi vào nơi trú ẩn để tắm rửa, uống một bát canh đậu xanh lạnh, thấy dâu tây và việt quất trồng trong hầm trú ẩn đã chín bèn hái đầy một rổ, rửa sạch rồi đặt vào trong một cái bát, để ở mép giường lò rồi ung dung nằm xuống, chân lắc lư qua lại.
Ăn hoa quả xong thì đầu bếp Vân cũng đã chuẩn bị tốt bữa trưa, là một đĩa đậu que xào với thịt heo và một bát mì ăn kèm. Tưởng Vân ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ nên kéo chăn ra rồi đánh một giấc ngủ trưa.
Khi thức dậy, cô yên lặng một hồi, ánh nắng bên ngoài không quá gay gắt nữa.
Tưởng Vân nhìn giấy trên nóc nhà đã sắp bị ố vàng, vẫn còn có hơi không tỉnh táo.
Tưởng Vân dạo trong cõi thần tiên ba phút, sau đó mới đứng dậy dọn dẹp giường, dùng nước lạnh lau mặt, rồi cầm cuốc đi ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro