Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Mua Một Gian Ph...
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Mười hai điểm công lại lần nữa làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Nhưng mà Tưởng Vân làm việc ở nơi đó, mọi người đều nhìn thấy rõ, nên cũng không có ai nói được gì.
Trương Xuân Hoa và Bạch Mẫn thì hoàn toàn chết lặng.
Bạch Mẫn cắn răng cố gắng kiên trì cả buổi chiều, không dám lười trốn việc, tay bị lá cỏ đâm cho chỗ xanh chỗ đỏ, mãi đến bây giờ mới miễn cưỡng kiếm được ba điểm công, tạm thời ngang bằng với nhóm phụ nữ của Bạch gia trang.
Trương Xuân Hoa thì chỉ kiếm được hai điểm công, một lần nữa trở thành đối tượng châm chọc khiêu khích của ghi điểm viên, Trương Xuân Hoa bèn khóc lóc quay trở lại khu thanh niên trí thức.
Bạch Mẫn vì “người đồng đội” Trương Xuân Hoa mà mệt mỏi không thôi, cô ta cũng không phải mẹ ruột của Trương Xuân Hoa, cũng không cần thiết mọi chuyện đều phải theo Trương Xuân Hoa làm gì, cô ta không thèm để ý tới, chỉ cùng Lệnh Thái Nhạc nói nói cười cười mà trở về.
Tưởng Vân không muốn nghỉ làm sớm một chút, ít nhiều cũng là do trong nhà có người.
Cô vác cuốc trên vai, miệng ngậm một cọng cỏ non về nhà, thì thấy Bạch Xuyên quả nhiên đã về đến nhà.
Bạch Xuyên thấy Tưởng Vân đi vào, chủ động nói: “À… Tôi đã bán nhà này cho đội sản xuất, cô có thể an tâm mà ở. Chắc là không bao lâu nữa, sẽ có thanh niên trí thức khác chuyển tới.”
Tưởng Vân gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nảy ra một nghi ngờ. Hiện tại cô đang ở có một mình, tự do tự tại, nhưng nếu có thanh niên trí thức khác lại đây ở, nhất định là phải ở cùng nhau, cô còn có thể ung dung như bây giờ sao?
Sợ là sau này sẽ không được thong dong như thế nữa rồi!
Không thể vào trong nơi trú ẩn tắm rửa, không thể lấy thức ăn ngon của đầu bếp Vân làm ra để ăn, chuyện gì cũng phải phòng trái phòng phải.
Trong lòng cô chùng xuống, hỏi Bạch Xuyên: “Anh đã ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung nhé?”
Bạch Xuyên có chút ngượng ngùng: “Vậy thì làm phiền cô, lúc tôi trở về có mang theo lương khô và đồ hộp, cô chờ tôi một chút, tôi lấy cho cô vài cái.”
Lúc anh trở về mang theo tổng cộng sáu cái lon, bây giờ lấy ra ba cái, một cái buổi trưa sẽ ăn, hai cái còn lại thì đưa cho Tưởng Vân giữ lại ăn từ từ.
Tưởng Vân cầm lương thực đi tìm thím Khiên Ngưu đổi một giỏ rau, dùng thịt hộp nấu chung với rau xanh xào được thành hai món, rồi nấu thêm một nồi cơm.
Tay nghề của cô tuy rằng còn kém xa so với đầu bếp Vân, nhưng cũng không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề, hơn nữa lúc cô nấu cơm còn bỏ thêm nguyên liệu, mùi vị đồ ăn sao có thể dở được chứ?
Lúc ăn cơm, Tưởng Vân vẫn luôn tính toán chuyện sau này.
Cô hỏi Bạch Xuyên: “Nhà này anh bán cho đội sản xuất bao nhiêu tiền? Anh có thể bán lẻ cho tôi căn phòng mà tôi đang ở được không? Chờ tôi đi rồi, lại bán lại cho đội sản xuất.”
Bạch Xuyên sửng sốt: “Cô định mua căn phòng đó sao?”
Trong giây lát, anh đã hiểu được ý của Tưởng Vân, chắc là Tưởng Vân không muốn cùng người khác ở chung một phòng.
Anh nói: “Tôi cùng chú Đại Thuyên nói chuyện thì tổng hết là ba trăm đồng, đất là một trăm tám mươi đồng, bốn gian phòng tính chung, mỗi phòng là ba mươi đồng. Nếu cô định mua, thì đưa tôi ba mươi đồng là được, tôi thay cô nói với chú Đại Thuyên. Chuyện này sẽ không có vấn đề gì.”
Tưởng Vân buông bát xuống: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.”
Nhưng mà Tưởng Vân làm việc ở nơi đó, mọi người đều nhìn thấy rõ, nên cũng không có ai nói được gì.
Trương Xuân Hoa và Bạch Mẫn thì hoàn toàn chết lặng.
Bạch Mẫn cắn răng cố gắng kiên trì cả buổi chiều, không dám lười trốn việc, tay bị lá cỏ đâm cho chỗ xanh chỗ đỏ, mãi đến bây giờ mới miễn cưỡng kiếm được ba điểm công, tạm thời ngang bằng với nhóm phụ nữ của Bạch gia trang.
Trương Xuân Hoa thì chỉ kiếm được hai điểm công, một lần nữa trở thành đối tượng châm chọc khiêu khích của ghi điểm viên, Trương Xuân Hoa bèn khóc lóc quay trở lại khu thanh niên trí thức.
Bạch Mẫn vì “người đồng đội” Trương Xuân Hoa mà mệt mỏi không thôi, cô ta cũng không phải mẹ ruột của Trương Xuân Hoa, cũng không cần thiết mọi chuyện đều phải theo Trương Xuân Hoa làm gì, cô ta không thèm để ý tới, chỉ cùng Lệnh Thái Nhạc nói nói cười cười mà trở về.
Tưởng Vân không muốn nghỉ làm sớm một chút, ít nhiều cũng là do trong nhà có người.
Cô vác cuốc trên vai, miệng ngậm một cọng cỏ non về nhà, thì thấy Bạch Xuyên quả nhiên đã về đến nhà.
Bạch Xuyên thấy Tưởng Vân đi vào, chủ động nói: “À… Tôi đã bán nhà này cho đội sản xuất, cô có thể an tâm mà ở. Chắc là không bao lâu nữa, sẽ có thanh niên trí thức khác chuyển tới.”
Tưởng Vân gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nảy ra một nghi ngờ. Hiện tại cô đang ở có một mình, tự do tự tại, nhưng nếu có thanh niên trí thức khác lại đây ở, nhất định là phải ở cùng nhau, cô còn có thể ung dung như bây giờ sao?
Sợ là sau này sẽ không được thong dong như thế nữa rồi!
Không thể vào trong nơi trú ẩn tắm rửa, không thể lấy thức ăn ngon của đầu bếp Vân làm ra để ăn, chuyện gì cũng phải phòng trái phòng phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô chùng xuống, hỏi Bạch Xuyên: “Anh đã ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung nhé?”
Bạch Xuyên có chút ngượng ngùng: “Vậy thì làm phiền cô, lúc tôi trở về có mang theo lương khô và đồ hộp, cô chờ tôi một chút, tôi lấy cho cô vài cái.”
Lúc anh trở về mang theo tổng cộng sáu cái lon, bây giờ lấy ra ba cái, một cái buổi trưa sẽ ăn, hai cái còn lại thì đưa cho Tưởng Vân giữ lại ăn từ từ.
Tưởng Vân cầm lương thực đi tìm thím Khiên Ngưu đổi một giỏ rau, dùng thịt hộp nấu chung với rau xanh xào được thành hai món, rồi nấu thêm một nồi cơm.
Tay nghề của cô tuy rằng còn kém xa so với đầu bếp Vân, nhưng cũng không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề, hơn nữa lúc cô nấu cơm còn bỏ thêm nguyên liệu, mùi vị đồ ăn sao có thể dở được chứ?
Lúc ăn cơm, Tưởng Vân vẫn luôn tính toán chuyện sau này.
Cô hỏi Bạch Xuyên: “Nhà này anh bán cho đội sản xuất bao nhiêu tiền? Anh có thể bán lẻ cho tôi căn phòng mà tôi đang ở được không? Chờ tôi đi rồi, lại bán lại cho đội sản xuất.”
Bạch Xuyên sửng sốt: “Cô định mua căn phòng đó sao?”
Trong giây lát, anh đã hiểu được ý của Tưởng Vân, chắc là Tưởng Vân không muốn cùng người khác ở chung một phòng.
Anh nói: “Tôi cùng chú Đại Thuyên nói chuyện thì tổng hết là ba trăm đồng, đất là một trăm tám mươi đồng, bốn gian phòng tính chung, mỗi phòng là ba mươi đồng. Nếu cô định mua, thì đưa tôi ba mươi đồng là được, tôi thay cô nói với chú Đại Thuyên. Chuyện này sẽ không có vấn đề gì.”
Tưởng Vân buông bát xuống: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro