Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Tay Nghề Nấu Nư...
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Tưởng Vân thở phào nhẹ nhõm.
Cô không có dự định sẽ sống chung lâu dài với một người đàn ông trong một nhà. Nếu Bạch Xuyên không ở lại thường xuyên, cô cũng yên tâm, cùng lắm thì đề phòng vài ngày thôi.
“Anh Bạch, anh ăn xong thì thu dọn sớm rồi nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy, ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Tưởng Vân nói hai câu khách sáo thì rời khỏi phòng.
Bạch Xuyên nhìn chén cháo nóng hổi bày trước mặt, anh không ăn cháo trước, mà cắn một miếng bánh bột ngô.
Lông mày của anh nhướng lên cao, dường như là bị hương vị của miếng bánh bột ngô này làm cho kinh ngạc.
Không biết là do nguyên nhân trên đường trở về đói bụng, hay là do tay nghề nấu nướng của nữ thanh niên trí thức sống trong nhà anh không tệ, bánh bột ngô khô ran không có miếng nhân nào lại ăn vô cùng thơm ngọt.
Bạch Xuyên ăn một cái bánh xong, lại lấy tô cháo loãng uống sạch, sau đó lần mò đi ra ngoài đến trước giếng nước rửa chén. Rửa chén xong lại nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ bên ngoài gian phòng của Tưởng Vân đang ở, rồi lại rón ra rón rén trở về phòng.
Tưởng Vân ở trong phòng đang gắt gao nín thở, hộp xua đuổi sóng âm đang đợi lệnh của cô, sẵn sàng cho Bạch Xuyên một kích trí mạng, đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng của Bạch Xuyên đóng lại, cô mới dám thả lỏng tinh thần.
“Anh Bạch này chắc không là phải người xấu.”
-
Bởi vì có đàn ông ở cùng nhà, cả đêm nay Tưởng Vân ngủ không yên giấc, hơi có chút gió thổi cỏ lay cô đều sẽ tỉnh lại.
Thật vất vả mới chờ được đến bình minh, Tưởng Vân nghe tiếng gà trống trong thôn bắt đầu gáy thì ngồi dậy. Lương thực trong nơi trú ẩn của cô còn nhiều, cho nên lúc làm đồ ăn sáng cũng không keo kiệt, tiện tay làm luôn một phần mang qua cho Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên nghe thấy tiếng động trong sân thì tỉnh giấc.
Anh ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng, trên cổ đeo khăn mặt, có vẻ anh muốn đi ra ngoài.
Tưởng Vân nói: “Anh Bạch, đồ ăn sáng tôi đã làm cho anh rồi, anh vận động xong trở về thì lấy đồ trong nồi ăn là được, tôi ăn cơm xong sẽ đi làm.”
Bạch Xuyên lúc này cũng không từ chối.
Anh nghĩ, mình còn một ít phiếu lương thực, trước khi đi thì để lại cho nữ thanh niên trí thức này một ít, không thể ăn không đồ ăn của người ta được. Nếu anh mặt dày ăn chùa thêm mấy ngày, nữ thanh niên trí thức này chắc chắn là sẽ hết lương thực bị đói lâu lắm.
Tưởng Vân ăn sáng xong thì nhanh chóng rời đi. Khi cô đi đến nơi, lúc này chỉ mới có vài người siêng năng ra tới.
Tưởng Vân tìm được chỗ mình làm lúc trước rồi tiếp tục cuốc đất. Đêm qua cô không ngủ yên, cô tính buổi trưa hôm nay sẽ ngủ nhiều hơn một tí để bù đắp, cho nên buổi sáng phải làm thêm một chút, buổi chiều nếu mà ngủ quên, thì thôi không cần đến cũng được.
Trong lòng có ý nghĩ này thúc đẩy, Tưởng Vân làm việc với tốc độ như bay, đến khi thím Khiên Ngưu đi tới nơi, Tưởng Vân đã làm được một đoạn khá xa.
Thím Khiên Ngưu nhìn thấy chênh lệch giữa mình và Tưởng Vân, biết là chính mình đuổi theo cũng không kịp.
Vì vậy bà ấy bèn mặc kệ, không thèm đuổi theo!
Thím Khiên Ngưu để cái cuốc ở chỗ mình làm, rồi giẫm lên bờ ruộng nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tưởng Vân, ngọn lửa hóng hớt trên mặt như sắp phát ra đốm lửa.
“Thanh niên trí thức Tưởng, hôm qua Xuyên Tử đã trở về à?”
“Hả? Là ai ạ?” Tưởng Vân không hiểu gì.
“Xuyên Tử đó, là Bạch Xuyên! Nhà cô đang ở chính là nhà của nó, lúc tôi định gọi cô đi làm, thấy nó ở trong sân đang rửa bát. Nó mượn bếp của cô để nấu cơm à?”
Tưởng Vân trong lòng ghi nhớ tên của Bạch Xuyên, sắc mặt không thay đổi nói: “Anh ấy mới trở về đêm qua, cháu nghe thấy tiếng động trong sân, suýt tý nữ đã bị dọa cho chết khiếp rồi.”
Vẻ mặt thím Khiên Ngưu có hơi thất vọng: “Vậy…Hai đứa không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Trán Tưởng Vân đầy vạch đen, thím Khiên Ngưu nói gì vậy chứ? Đây là không mong cô được yên ổn hả trời? Mới vừa bắt một tên Răng Vàng, rồi giờ tới anh chủ nhà nhỏ là sao?
Cô không có dự định sẽ sống chung lâu dài với một người đàn ông trong một nhà. Nếu Bạch Xuyên không ở lại thường xuyên, cô cũng yên tâm, cùng lắm thì đề phòng vài ngày thôi.
“Anh Bạch, anh ăn xong thì thu dọn sớm rồi nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy, ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Tưởng Vân nói hai câu khách sáo thì rời khỏi phòng.
Bạch Xuyên nhìn chén cháo nóng hổi bày trước mặt, anh không ăn cháo trước, mà cắn một miếng bánh bột ngô.
Lông mày của anh nhướng lên cao, dường như là bị hương vị của miếng bánh bột ngô này làm cho kinh ngạc.
Không biết là do nguyên nhân trên đường trở về đói bụng, hay là do tay nghề nấu nướng của nữ thanh niên trí thức sống trong nhà anh không tệ, bánh bột ngô khô ran không có miếng nhân nào lại ăn vô cùng thơm ngọt.
Bạch Xuyên ăn một cái bánh xong, lại lấy tô cháo loãng uống sạch, sau đó lần mò đi ra ngoài đến trước giếng nước rửa chén. Rửa chén xong lại nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ bên ngoài gian phòng của Tưởng Vân đang ở, rồi lại rón ra rón rén trở về phòng.
Tưởng Vân ở trong phòng đang gắt gao nín thở, hộp xua đuổi sóng âm đang đợi lệnh của cô, sẵn sàng cho Bạch Xuyên một kích trí mạng, đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng của Bạch Xuyên đóng lại, cô mới dám thả lỏng tinh thần.
“Anh Bạch này chắc không là phải người xấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Bởi vì có đàn ông ở cùng nhà, cả đêm nay Tưởng Vân ngủ không yên giấc, hơi có chút gió thổi cỏ lay cô đều sẽ tỉnh lại.
Thật vất vả mới chờ được đến bình minh, Tưởng Vân nghe tiếng gà trống trong thôn bắt đầu gáy thì ngồi dậy. Lương thực trong nơi trú ẩn của cô còn nhiều, cho nên lúc làm đồ ăn sáng cũng không keo kiệt, tiện tay làm luôn một phần mang qua cho Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên nghe thấy tiếng động trong sân thì tỉnh giấc.
Anh ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng, trên cổ đeo khăn mặt, có vẻ anh muốn đi ra ngoài.
Tưởng Vân nói: “Anh Bạch, đồ ăn sáng tôi đã làm cho anh rồi, anh vận động xong trở về thì lấy đồ trong nồi ăn là được, tôi ăn cơm xong sẽ đi làm.”
Bạch Xuyên lúc này cũng không từ chối.
Anh nghĩ, mình còn một ít phiếu lương thực, trước khi đi thì để lại cho nữ thanh niên trí thức này một ít, không thể ăn không đồ ăn của người ta được. Nếu anh mặt dày ăn chùa thêm mấy ngày, nữ thanh niên trí thức này chắc chắn là sẽ hết lương thực bị đói lâu lắm.
Tưởng Vân ăn sáng xong thì nhanh chóng rời đi. Khi cô đi đến nơi, lúc này chỉ mới có vài người siêng năng ra tới.
Tưởng Vân tìm được chỗ mình làm lúc trước rồi tiếp tục cuốc đất. Đêm qua cô không ngủ yên, cô tính buổi trưa hôm nay sẽ ngủ nhiều hơn một tí để bù đắp, cho nên buổi sáng phải làm thêm một chút, buổi chiều nếu mà ngủ quên, thì thôi không cần đến cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng có ý nghĩ này thúc đẩy, Tưởng Vân làm việc với tốc độ như bay, đến khi thím Khiên Ngưu đi tới nơi, Tưởng Vân đã làm được một đoạn khá xa.
Thím Khiên Ngưu nhìn thấy chênh lệch giữa mình và Tưởng Vân, biết là chính mình đuổi theo cũng không kịp.
Vì vậy bà ấy bèn mặc kệ, không thèm đuổi theo!
Thím Khiên Ngưu để cái cuốc ở chỗ mình làm, rồi giẫm lên bờ ruộng nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tưởng Vân, ngọn lửa hóng hớt trên mặt như sắp phát ra đốm lửa.
“Thanh niên trí thức Tưởng, hôm qua Xuyên Tử đã trở về à?”
“Hả? Là ai ạ?” Tưởng Vân không hiểu gì.
“Xuyên Tử đó, là Bạch Xuyên! Nhà cô đang ở chính là nhà của nó, lúc tôi định gọi cô đi làm, thấy nó ở trong sân đang rửa bát. Nó mượn bếp của cô để nấu cơm à?”
Tưởng Vân trong lòng ghi nhớ tên của Bạch Xuyên, sắc mặt không thay đổi nói: “Anh ấy mới trở về đêm qua, cháu nghe thấy tiếng động trong sân, suýt tý nữ đã bị dọa cho chết khiếp rồi.”
Vẻ mặt thím Khiên Ngưu có hơi thất vọng: “Vậy…Hai đứa không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Trán Tưởng Vân đầy vạch đen, thím Khiên Ngưu nói gì vậy chứ? Đây là không mong cô được yên ổn hả trời? Mới vừa bắt một tên Răng Vàng, rồi giờ tới anh chủ nhà nhỏ là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro