Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Thăm Dò
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Đây cũng là nguyên nhân mà Tưởng Vân ra tay giúp đỡ.
Nơi trú ẩn Tinh Hà đúng là có thể cứu người, nhưng nó không cứu vô ích mà sẽ sao chép vật phẩm ảo có giá trị nhất từ đối phương, có thể là kỹ năng, cũng có thể là ký ức.
Tưởng Vân sử dụng gói kỹ năng canh tác mới thu được, cảm giác trong đầu có thêm một ít thứ theo bản năng, cô cũng không quá để ý, coi như là mua cho mình một món bảo hiểm khi về nông thôn vậy.
Có loại kỹ năng này, ít nhất cô cũng sẽ mù tịt trong việc trồng trọt.
-
Bạch Mẫn nhìn Tưởng Vân trở về chỗ ngồi sau đó nhắm mắt lại, trong lòng cô ta thầm nghĩ, lẽ nào người xuyên qua này là một Trung y?
Thời đại này thật sự ai cũng xuyên tới được hay sao?
Nhưng mà cô ta lại nghĩ, cũng không thể nói thời đại này ai cũng xuyên tới được, ít nhất Lý Đông Thăng ngồi đối diện bắt chuyện với cô ta không phải xuyên tới đây. Toàn thân anh ta toát ra hương vị thành thật chất phác không thể che giấu được của thời đại này
Hơn nữa người trước mắt này rốt cuộc có phải xuyên qua hay không, cô ta cũng không nắm chắc.
Chỉ dựa vào một chiếc bánh nóng hổi mà nghi ngờ, thực sự có hơi vội vàng.
Bạch Mẫn quyết định thử xem.
Thử bằng cách nào đây?
Tất nhiên là lấy một thứ mà không một ai trong thế hệ tương lai không biết đến thử Tưởng Vân rồi, chẳng hạn như món mì ăn liền kinh điển – mì bò kho.
Cô ta không tin có người chưa từng ngửi qua mùi của nó.
Bạch Mẫn đứng dậy đi về phía phòng trà một chuyến, khi trở về, trên tay có thêm một chai nước xốt màu nâu sẫm.
Trời từ từ sáng dần, khi nhân viên phục vụ đến thông báo còn khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến trạm ở thành phố Tế thì Bạch mẫn cố ý đánh thức Tưởng Vân đang ngủ, một lần nữa nói cảm ơn cô.
Bạch Mẫn nhìn Tưởng Vân vẫn còn buồn ngủ, bàn tay giống như ảo thuật lấy chai nước xốt từ trong ba lô ra, đưa cho Tưởng Vân, hỏi: “Cô có muốn nếm thử không? Đây là nước xốt mẹ tôi làm, cho dù là trộn mì hay nấu xúp thì hương vị cũng đều ngon. Bên trong balo của tôi còn có màn thầu nữa nè, bẻ đôi bánh ra rồi chan nước xốt này lên, mùi vị ngon lắm đấy.”
Tưởng Vân hít hít mũi, hương vị của chai nước xốt mà Bạch Mẫn lấy ra quả thật không tệ, nhưng vẫn còn kém xa đầu bếp Vân trong nơi trú ẩn Tinh Hà.
Dù sao đầu bếp Vân cũng là sản phẩm của sự kết hợp giữa văn minh tiên đạo và văn minh khoa học kỹ thuật, nếu mang nước xốt của đầu bếp Vân ra so sánh với nước xốt của thời đại này thì quả thật là đòn đả kích mà. Thật sự là có chút bắt nạt người khác.
“Mùi vị có vẻ rất thơm, có điều tôi vẫn chưa đói, cô ăn đi.”
Bạch Mẫn vẫn luôn chăm chú theo dõi biểu cảm của Tưởng Vân, muốn từ vẻ mặt của cô nhìn ra được chút manh mối gì.
Chỉ là, kết quả khiến cô ta thất vọng rồi, Tưởng Vân không có biểu hiện gì khác thường cả.
Cô ta nhận lại lọ nước xốt, lấy trong balo ra một chiếc màn thầu, bẻ ra, rồi dùng thìa múc một ít nước xốt quét nhẹ lên bánh bao, vừa ăn vừa trầm ngâm.
Chẳng lẽ Tưởng Vân không phải từ cùng một nơi với cô ta xuyên tới đây ư?
Bạch Mẫn rối rắm nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt hơn, không cần biết Tưởng Vân có phải là xuyên tới đây hay không, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, vậy không phải là được rồi sao?
Nếu không được phân công đến cùng một nơi, bọn họ tự nhiên sẽ không có bất kỳ giao điểm nào.
Còn nếu được phân công đến cùng một nơi, vậy thì cô ta sẽ cố gắng làm bạn với Tưởng Vân.
Có điều, mặc dù lý trí cô ta nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định của bản thân.
-
Nơi trú ẩn Tinh Hà đúng là có thể cứu người, nhưng nó không cứu vô ích mà sẽ sao chép vật phẩm ảo có giá trị nhất từ đối phương, có thể là kỹ năng, cũng có thể là ký ức.
Tưởng Vân sử dụng gói kỹ năng canh tác mới thu được, cảm giác trong đầu có thêm một ít thứ theo bản năng, cô cũng không quá để ý, coi như là mua cho mình một món bảo hiểm khi về nông thôn vậy.
Có loại kỹ năng này, ít nhất cô cũng sẽ mù tịt trong việc trồng trọt.
-
Bạch Mẫn nhìn Tưởng Vân trở về chỗ ngồi sau đó nhắm mắt lại, trong lòng cô ta thầm nghĩ, lẽ nào người xuyên qua này là một Trung y?
Thời đại này thật sự ai cũng xuyên tới được hay sao?
Nhưng mà cô ta lại nghĩ, cũng không thể nói thời đại này ai cũng xuyên tới được, ít nhất Lý Đông Thăng ngồi đối diện bắt chuyện với cô ta không phải xuyên tới đây. Toàn thân anh ta toát ra hương vị thành thật chất phác không thể che giấu được của thời đại này
Hơn nữa người trước mắt này rốt cuộc có phải xuyên qua hay không, cô ta cũng không nắm chắc.
Chỉ dựa vào một chiếc bánh nóng hổi mà nghi ngờ, thực sự có hơi vội vàng.
Bạch Mẫn quyết định thử xem.
Thử bằng cách nào đây?
Tất nhiên là lấy một thứ mà không một ai trong thế hệ tương lai không biết đến thử Tưởng Vân rồi, chẳng hạn như món mì ăn liền kinh điển – mì bò kho.
Cô ta không tin có người chưa từng ngửi qua mùi của nó.
Bạch Mẫn đứng dậy đi về phía phòng trà một chuyến, khi trở về, trên tay có thêm một chai nước xốt màu nâu sẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời từ từ sáng dần, khi nhân viên phục vụ đến thông báo còn khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến trạm ở thành phố Tế thì Bạch mẫn cố ý đánh thức Tưởng Vân đang ngủ, một lần nữa nói cảm ơn cô.
Bạch Mẫn nhìn Tưởng Vân vẫn còn buồn ngủ, bàn tay giống như ảo thuật lấy chai nước xốt từ trong ba lô ra, đưa cho Tưởng Vân, hỏi: “Cô có muốn nếm thử không? Đây là nước xốt mẹ tôi làm, cho dù là trộn mì hay nấu xúp thì hương vị cũng đều ngon. Bên trong balo của tôi còn có màn thầu nữa nè, bẻ đôi bánh ra rồi chan nước xốt này lên, mùi vị ngon lắm đấy.”
Tưởng Vân hít hít mũi, hương vị của chai nước xốt mà Bạch Mẫn lấy ra quả thật không tệ, nhưng vẫn còn kém xa đầu bếp Vân trong nơi trú ẩn Tinh Hà.
Dù sao đầu bếp Vân cũng là sản phẩm của sự kết hợp giữa văn minh tiên đạo và văn minh khoa học kỹ thuật, nếu mang nước xốt của đầu bếp Vân ra so sánh với nước xốt của thời đại này thì quả thật là đòn đả kích mà. Thật sự là có chút bắt nạt người khác.
“Mùi vị có vẻ rất thơm, có điều tôi vẫn chưa đói, cô ăn đi.”
Bạch Mẫn vẫn luôn chăm chú theo dõi biểu cảm của Tưởng Vân, muốn từ vẻ mặt của cô nhìn ra được chút manh mối gì.
Chỉ là, kết quả khiến cô ta thất vọng rồi, Tưởng Vân không có biểu hiện gì khác thường cả.
Cô ta nhận lại lọ nước xốt, lấy trong balo ra một chiếc màn thầu, bẻ ra, rồi dùng thìa múc một ít nước xốt quét nhẹ lên bánh bao, vừa ăn vừa trầm ngâm.
Chẳng lẽ Tưởng Vân không phải từ cùng một nơi với cô ta xuyên tới đây ư?
Bạch Mẫn rối rắm nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt hơn, không cần biết Tưởng Vân có phải là xuyên tới đây hay không, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, vậy không phải là được rồi sao?
Nếu không được phân công đến cùng một nơi, bọn họ tự nhiên sẽ không có bất kỳ giao điểm nào.
Còn nếu được phân công đến cùng một nơi, vậy thì cô ta sẽ cố gắng làm bạn với Tưởng Vân.
Có điều, mặc dù lý trí cô ta nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định của bản thân.
-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro