Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian
Chuồng Bò 1
Nhiên Nhiên An
2024-10-21 22:24:59
Sau khi An Nhiên quay về đến điểm thanh niên tri thức thì cô bắt đầu chuẩn bị thức ăn trên đường cho Tiêu Thành An. Đảo qua không gian của mình, nhìn thấy đồ ăn đã chuẩn bị, cô vẫn cảm thấy bánh mì kẹp thịt là thích hợp nhất, còn có thịt khô và mấy loại đồ hộp khác cũng đều cầm đi. Nước tương lần trước chắc hẳn đã hết rồi, cũng lấy mang đi, bất giác, cô đã đóng được một cái túi lớn.
Lúc Tiêu Thành An tới, nhìn thấy một bao lớn đựng đồ đạc, anh mỉm cười nói với An Nhiên: “Đây là em sợ anh ăn không no à.”
An Nhiên có chút ngại ngùng, nói: “Đúng là sợ anh đói, nhất định phải ăn thật no.”
Nói xong, cô nói với Tiêu Thành An trong túi đựng những cái gì, liên tục nhắc nhở anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị đói.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt đang mải lôi thôi dài dòng, Tiêu Thành An tiến lên trước, ôm lấy An Nhiên, lưu luyến nói: “Thật sự không muốn đi, hay là biến em thành nhỏ tẹo, bỏ vào trong túi mang đi. Lúc anh đến đó, sẽ viết thư cho em, em phải hồi âm cho anh, có nghe thấy không? Em phải ngoan, anh đã nói với mẹ về quan hệ của hai chúng ta, mẹ của anh vô cùng thích em, nếu như em có việc gì thì có thể đi tìm bà ấy. Anh đi rất xa, có chuyện gì thì nước xa không cứu được lửa gần, đừng làm anh lo lắng, có được hay không?”
An Nhiên dựa vào ngực người đàn ông, gật gật đầu, một lúc lâu hai người đều không nói gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chẳng mấy chốc đã tới lúc phải rời đi, Tiêu Thành An tay trái nắm tay An Nhiên, tay phải cầm túi đồ mà cô chuẩn bị, đi ra phía xe.
Lúc này, Vương Khê Khê chạy tới gọi Tiêu Thành An, hỏi anh: “Tiêu Kiến Thiết đâu, không quay về cùng anh sao?”
Tiêu Thành An lạnh nhạt trả lời: “Không quay về.”
Vương Khê Khê thất vọng nói: “Thôi được rồi, anh có thể giúp tôi đưa lá thư này cho anh ấy không? Tôi là người yêu của anh ấy.”
Tiêu Thành An nhận lấy lá thư nói được.
An Nhiên: “...” Đây là chuyện gì vậy, nam nữ chính hiện đang ở cùng nhau.
Sau khi Tiêu Thành An rời đi, An Nhiên ủ rũ một khoảng thời gian, nhưng các bạn nhỏ đáng yêu ở trường học nhìn thấy cô giáo An tâm trạng không vui thì hái hoa tặng cô, làm cho An Nhiên khôi phục hoàn toàn, trẻ em luôn là thứ đáng yêu như vậy đấy.
Quà tặng cô đều nhận, sau đó, lại cho mỗi bạn nhỏ một chiếc kẹo sữa thỏ trắng, làm cho mọi người cảm thấy hai bên thật tốt, học sinh lên lớp càng thêm hăng hái.
Hôm nay nghỉ ngơi, buổi sáng còn chưa thức dậy, đã nghe thấy giọng của trưởng thôn trong đài kêu gọi mọi người đến sân phơi tập trung.
An Nhiên: “...” An Nhiên chắc chắn kiếp trước cô là kẻ táng tận lương tâm, cho nên ngủ một giấc cũng không được.
Cuối cùng, cô vẫn phải thức dậy thu xếp một chút rồi đi tập trung. Đợi khi An Nhiên đến nơi, mọi người đã đến khá đông rồi.
Thím Trình nhìn thấy An Nhiên thì vẫy vẫy tay bảo cô đi đến, An Nhiên chen chúc đến nơi đứng bên cạnh thím Trình.
Giọng nói dịu dàng vang lên: “Thím Trình.”
Thím Trình mỉm cười, trên gương mặt có một vài nếp nhăn, bà ấy nói với An Nhiên: “Mấy hôm nữa cháu đến nhà thím ăn cơm nhé, để làm quen với mọi người. Sau này, cháu ở trong thôn chịu bắt nạt gì, thì đến tìm thím, xem thím có xé xác bọn họ không.”
Cảm thấy bản thân có chút lộ ra bản tính, nên bà ấy hơi lúng túng, sợ dọa đến người yêu mà con trai khó khăn lắm mới tìm được.
An Nhiên hai mắt lấp lánh, làm nũng nói: “Vậy cháu không khách sáo đâu, thím Trình, thím thật tốt.”
Thím Trình cũng có một cô con gái, nhưng cô bé đi học không ở bên cạnh, mà con gái lại chưa bao giờ làm nũng với bà ấy, cho đến khi gặp An Nhiên, mới có được nũng nịu lại dễ thương như vậy. Trong lòng thím Trình liền mềm mại đi, nhìn An Nhiên yêu thích không ngừng.
Lúc Tiêu Thành An tới, nhìn thấy một bao lớn đựng đồ đạc, anh mỉm cười nói với An Nhiên: “Đây là em sợ anh ăn không no à.”
An Nhiên có chút ngại ngùng, nói: “Đúng là sợ anh đói, nhất định phải ăn thật no.”
Nói xong, cô nói với Tiêu Thành An trong túi đựng những cái gì, liên tục nhắc nhở anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị đói.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt đang mải lôi thôi dài dòng, Tiêu Thành An tiến lên trước, ôm lấy An Nhiên, lưu luyến nói: “Thật sự không muốn đi, hay là biến em thành nhỏ tẹo, bỏ vào trong túi mang đi. Lúc anh đến đó, sẽ viết thư cho em, em phải hồi âm cho anh, có nghe thấy không? Em phải ngoan, anh đã nói với mẹ về quan hệ của hai chúng ta, mẹ của anh vô cùng thích em, nếu như em có việc gì thì có thể đi tìm bà ấy. Anh đi rất xa, có chuyện gì thì nước xa không cứu được lửa gần, đừng làm anh lo lắng, có được hay không?”
An Nhiên dựa vào ngực người đàn ông, gật gật đầu, một lúc lâu hai người đều không nói gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chẳng mấy chốc đã tới lúc phải rời đi, Tiêu Thành An tay trái nắm tay An Nhiên, tay phải cầm túi đồ mà cô chuẩn bị, đi ra phía xe.
Lúc này, Vương Khê Khê chạy tới gọi Tiêu Thành An, hỏi anh: “Tiêu Kiến Thiết đâu, không quay về cùng anh sao?”
Tiêu Thành An lạnh nhạt trả lời: “Không quay về.”
Vương Khê Khê thất vọng nói: “Thôi được rồi, anh có thể giúp tôi đưa lá thư này cho anh ấy không? Tôi là người yêu của anh ấy.”
Tiêu Thành An nhận lấy lá thư nói được.
An Nhiên: “...” Đây là chuyện gì vậy, nam nữ chính hiện đang ở cùng nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tiêu Thành An rời đi, An Nhiên ủ rũ một khoảng thời gian, nhưng các bạn nhỏ đáng yêu ở trường học nhìn thấy cô giáo An tâm trạng không vui thì hái hoa tặng cô, làm cho An Nhiên khôi phục hoàn toàn, trẻ em luôn là thứ đáng yêu như vậy đấy.
Quà tặng cô đều nhận, sau đó, lại cho mỗi bạn nhỏ một chiếc kẹo sữa thỏ trắng, làm cho mọi người cảm thấy hai bên thật tốt, học sinh lên lớp càng thêm hăng hái.
Hôm nay nghỉ ngơi, buổi sáng còn chưa thức dậy, đã nghe thấy giọng của trưởng thôn trong đài kêu gọi mọi người đến sân phơi tập trung.
An Nhiên: “...” An Nhiên chắc chắn kiếp trước cô là kẻ táng tận lương tâm, cho nên ngủ một giấc cũng không được.
Cuối cùng, cô vẫn phải thức dậy thu xếp một chút rồi đi tập trung. Đợi khi An Nhiên đến nơi, mọi người đã đến khá đông rồi.
Thím Trình nhìn thấy An Nhiên thì vẫy vẫy tay bảo cô đi đến, An Nhiên chen chúc đến nơi đứng bên cạnh thím Trình.
Giọng nói dịu dàng vang lên: “Thím Trình.”
Thím Trình mỉm cười, trên gương mặt có một vài nếp nhăn, bà ấy nói với An Nhiên: “Mấy hôm nữa cháu đến nhà thím ăn cơm nhé, để làm quen với mọi người. Sau này, cháu ở trong thôn chịu bắt nạt gì, thì đến tìm thím, xem thím có xé xác bọn họ không.”
Cảm thấy bản thân có chút lộ ra bản tính, nên bà ấy hơi lúng túng, sợ dọa đến người yêu mà con trai khó khăn lắm mới tìm được.
An Nhiên hai mắt lấp lánh, làm nũng nói: “Vậy cháu không khách sáo đâu, thím Trình, thím thật tốt.”
Thím Trình cũng có một cô con gái, nhưng cô bé đi học không ở bên cạnh, mà con gái lại chưa bao giờ làm nũng với bà ấy, cho đến khi gặp An Nhiên, mới có được nũng nịu lại dễ thương như vậy. Trong lòng thím Trình liền mềm mại đi, nhìn An Nhiên yêu thích không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro