Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian
Dưa Chua 2
Nhiên Nhiên An
2024-10-21 22:24:59
Ngày hôm sau, buổi sáng ăn cơm xong, An Nhiên cầm thịt và rượu đi đến nhà của thím Trình, vào tới sân thì hô lên: “Thím, cháu tới rồi.” Thím Trình nghe thấy âm thanh của An Nhiên liền đi ra ngoài đón, cười nói: “Làm sao đến đây rồi, nhanh vào nhà đi.”
An Nhiên cười nói: “Cháu không phải là đến đây để học tay nghề của thím hay sao? Cháu ở chợ mua được một chút rau, nhưng cháu không biết muối, muốn thím dạy cháu một chút, xem lễ vật bái sư cháu đều chuẩn bị hết cả rồi.” Nói xong liền lấy đồ ra.
Thím Trình trách mắng: “Mau đem về đi, cháu đến thì thím dạy cháu, việc nhỏ như thế này, còn tặng quà làm gì.”
An Nhiên ha ha cười lớn nói: “Chọc thím đó, cháu mua thịt là bởi vì trước đây ở trong thư Tiêu Thành An nói, muốn ăn món thịt hầm mà thím nấu, làm cho cháu thèm rồi, đúng lúc hôm qua ở chợ mua thịt, đến ăn chực một bữa, cũng là học thử. Còn về rượu, là cháu đem đến cho chú, là cháu lúc trước mua ở kinh thành đó, hôm qua anh Kiến Quốc và chị dâu giúp cháu làm việc, cháu đã chiêu đãi mấy ly, phần còn lại đem cho bác trưởng thôn đem về rồi, cái bình này để ở chỗ cháu cũng sẽ đóng bụi thôi, cháu nghĩ chú cũng có thể thích uống rượu nên mang đến.”
Sự lo lắng và hiếu thảo của An Nhiên khiến cho thím Trình rất dễ chịu, sau đó thím Trình kéo tay An Nhiên đi vào nhà: “Đi, rau phơi trong sân sau của thím, có lẽ đã khô rồi, thím sẽ dạy cháu muối dưa chua như thế nào.”
Muối dưa chua rất đơn giản, hai người một người dạy một người học, vui vẻ hòa thuận, còn có cách làm dưa muối, thím Trình cũng từng cái từng cái nói cho An Nhiên.
Vào lúc này, con dâu cả nhà họ Tiêu dắt mấy đứa nhỏ trở lại, thấy thím Trình đang tích trữ dưa chua thì nói: “Mẹ, nếu sớm biết hôm nay mẹ tích dưa chua, con đã không về nhà mẹ đẻ rồi.”
Thím Trình cười nói: “Chỉ là mấy món ăn thôi, không cần con, còn có An Nhiên bên cạnh, mẹ còn có thể trải nghiệm cảm giác làm cô giáo.”
Con dâu cả nhà họ Tiêu làm ra vẻ tức giận nói: “Đây là có con dâu nhỏ rồi, ghét bỏ con vướng tay vướng chân.”
Thím Trình cười mắng: “Con chỉ thích tác quái.”
An Nhiên cũng cười không ngớt, đông người làm việc nhanh, một chút là làm hết việc rồi.
Lúc buổi trưa nấu cơm, An Nhiên ở bên cạnh giúp một tay, học tay nghề. An Nhiên ở đời trước đã ăn qua món này. Có một vài tiệm cơm để tỏ ra vẻ chính tông còn dùng củi lửa và nồi lớn. Nhưng món thịt hầm này nhất định phải do người nông dân vùng Đông Bắc nấu mới ra mùi vị.
Lúc ăn cơm chú Tiêu thấy An Nhiên lấy rượu ra, vội vã bảo con trai lớn mang ly ra, muốn uống một ly, anh cả Tiêu mặt dày bảo cha cho mình thưởng thức một hớp, nhưng bị chú Tiêu keo kiệt cho uống nửa ly.
Nếm được món thịt hầm tâm niệm, An Nhiên rất thoả mãn, khen thím Trình đến khi ăn xong khoé miệng còn chưa hạ xuống. Đồng thời hẹn với thím Trình năm sau dạy mình cách làm nước tương, thím Trình hoàn toàn đồng ý.
An Nhiên thực sự bận rộn một đoạn thời gian, vừa lên lớp, vừa dành thời gian để muối dưa, còn có dưa muối đều làm tốt hết rồi, đợi qua một thời gian trong thôn giết lợn lại mua thêm một ít thịt, làm một chút xúc xích và thịt xông khói, chuẩn bị thêm một chút củi lửa, thì đã có thể yên ổn qua mùa đông.
Thời gian này, An Nhiên tặng đồ cho bọn họ mấy lần. Cô nghĩ gần sắp đến mùa đông rồi, trên người bọn họ không có quần áo dày và chăn bông. Tối nay liền đem tặng đi. Những đứa trẻ không lại bị cảm lạnh nữa, trời ngày một lạnh hơn, An Nhiên cảm thấy bản thân đã có chút đánh giá thấp mùa đông của Đông Bắc.
Buổi tối theo thường lệ đem đồ đặt ở cửa, lúc định đi, cửa mở ra. An Nhiên cùng với cụ già mở cửa mặt đối mặt, chốc lát có chút ngạc nhiên, không biết nói gì mới phải.
Lúc này một giọng nữ vang lên: “Làm gì mà lâu thế, đóng cửa lại đi, lạnh quá rồi.”
Cụ già nói với An Nhiên: “Cháu vào nhà ngồi đi.”
An Nhiên không có cách nào xử lý loại tình cảnh xấu hổ này, chỉ có thể nhận lời vào trong ngồi.
An Nhiên cười nói: “Cháu không phải là đến đây để học tay nghề của thím hay sao? Cháu ở chợ mua được một chút rau, nhưng cháu không biết muối, muốn thím dạy cháu một chút, xem lễ vật bái sư cháu đều chuẩn bị hết cả rồi.” Nói xong liền lấy đồ ra.
Thím Trình trách mắng: “Mau đem về đi, cháu đến thì thím dạy cháu, việc nhỏ như thế này, còn tặng quà làm gì.”
An Nhiên ha ha cười lớn nói: “Chọc thím đó, cháu mua thịt là bởi vì trước đây ở trong thư Tiêu Thành An nói, muốn ăn món thịt hầm mà thím nấu, làm cho cháu thèm rồi, đúng lúc hôm qua ở chợ mua thịt, đến ăn chực một bữa, cũng là học thử. Còn về rượu, là cháu đem đến cho chú, là cháu lúc trước mua ở kinh thành đó, hôm qua anh Kiến Quốc và chị dâu giúp cháu làm việc, cháu đã chiêu đãi mấy ly, phần còn lại đem cho bác trưởng thôn đem về rồi, cái bình này để ở chỗ cháu cũng sẽ đóng bụi thôi, cháu nghĩ chú cũng có thể thích uống rượu nên mang đến.”
Sự lo lắng và hiếu thảo của An Nhiên khiến cho thím Trình rất dễ chịu, sau đó thím Trình kéo tay An Nhiên đi vào nhà: “Đi, rau phơi trong sân sau của thím, có lẽ đã khô rồi, thím sẽ dạy cháu muối dưa chua như thế nào.”
Muối dưa chua rất đơn giản, hai người một người dạy một người học, vui vẻ hòa thuận, còn có cách làm dưa muối, thím Trình cũng từng cái từng cái nói cho An Nhiên.
Vào lúc này, con dâu cả nhà họ Tiêu dắt mấy đứa nhỏ trở lại, thấy thím Trình đang tích trữ dưa chua thì nói: “Mẹ, nếu sớm biết hôm nay mẹ tích dưa chua, con đã không về nhà mẹ đẻ rồi.”
Thím Trình cười nói: “Chỉ là mấy món ăn thôi, không cần con, còn có An Nhiên bên cạnh, mẹ còn có thể trải nghiệm cảm giác làm cô giáo.”
Con dâu cả nhà họ Tiêu làm ra vẻ tức giận nói: “Đây là có con dâu nhỏ rồi, ghét bỏ con vướng tay vướng chân.”
Thím Trình cười mắng: “Con chỉ thích tác quái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Nhiên cũng cười không ngớt, đông người làm việc nhanh, một chút là làm hết việc rồi.
Lúc buổi trưa nấu cơm, An Nhiên ở bên cạnh giúp một tay, học tay nghề. An Nhiên ở đời trước đã ăn qua món này. Có một vài tiệm cơm để tỏ ra vẻ chính tông còn dùng củi lửa và nồi lớn. Nhưng món thịt hầm này nhất định phải do người nông dân vùng Đông Bắc nấu mới ra mùi vị.
Lúc ăn cơm chú Tiêu thấy An Nhiên lấy rượu ra, vội vã bảo con trai lớn mang ly ra, muốn uống một ly, anh cả Tiêu mặt dày bảo cha cho mình thưởng thức một hớp, nhưng bị chú Tiêu keo kiệt cho uống nửa ly.
Nếm được món thịt hầm tâm niệm, An Nhiên rất thoả mãn, khen thím Trình đến khi ăn xong khoé miệng còn chưa hạ xuống. Đồng thời hẹn với thím Trình năm sau dạy mình cách làm nước tương, thím Trình hoàn toàn đồng ý.
An Nhiên thực sự bận rộn một đoạn thời gian, vừa lên lớp, vừa dành thời gian để muối dưa, còn có dưa muối đều làm tốt hết rồi, đợi qua một thời gian trong thôn giết lợn lại mua thêm một ít thịt, làm một chút xúc xích và thịt xông khói, chuẩn bị thêm một chút củi lửa, thì đã có thể yên ổn qua mùa đông.
Thời gian này, An Nhiên tặng đồ cho bọn họ mấy lần. Cô nghĩ gần sắp đến mùa đông rồi, trên người bọn họ không có quần áo dày và chăn bông. Tối nay liền đem tặng đi. Những đứa trẻ không lại bị cảm lạnh nữa, trời ngày một lạnh hơn, An Nhiên cảm thấy bản thân đã có chút đánh giá thấp mùa đông của Đông Bắc.
Buổi tối theo thường lệ đem đồ đặt ở cửa, lúc định đi, cửa mở ra. An Nhiên cùng với cụ già mở cửa mặt đối mặt, chốc lát có chút ngạc nhiên, không biết nói gì mới phải.
Lúc này một giọng nữ vang lên: “Làm gì mà lâu thế, đóng cửa lại đi, lạnh quá rồi.”
Cụ già nói với An Nhiên: “Cháu vào nhà ngồi đi.”
An Nhiên không có cách nào xử lý loại tình cảnh xấu hổ này, chỉ có thể nhận lời vào trong ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro