Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian
Ra Đồng
Nhiên Nhiên An
2024-10-21 22:24:59
Cùng lúc đó, An Nhiên bị tiếng loa phát thanh làm cho tỉnh giấc.
“Đi làm thôi, đi làm thôi.”
An Nhiên vẻ mặt không hề cao hứng nghĩ: ‘Ngủ sớm dậy sớm, ra đồng vận động, tôi nhất định là thằng nhóc khỏe mạnh nhất.’
‘AAA, cuộc sống cuối cùng đã ra tay với mình rồi.’
Rời giường, gấp chăn, đánh răng rửa mặt.
Hôm nay phải ra đồng, An Nhiên đã rất có kinh nghiệm, cô mặc một bộ quần áo dài, còn tìm được dây thắt gấu quần, bên trong còn đi thêm tất dài. Để đảm bảo không hở một chút da nào bên ngoài, trên mặt cô thoa kem chống nắng loại không mùi không trắng.
Vào giữa tháng sáu, bắt kịp đuôi của vụ thu hoạch hè thì vẫn còn phải nhịn.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, có cháo ngũ cốc, nhiều nước ít nhân, còn có thêm một ít lương khô thừa, An Nhiên cũng không chạm đến, cô chỉ ăn cháo trắng.
Ăn sáng xong, quay trở về phòng, An Nhiên từ trong không gian lấy ra một chai sữa, ừng ực uống hết một chai, lại ăn thêm chút bánh mì mới cảm thấy bản thân no được.
Thực ra, cô muốn ăn bánh bao, nhưng lại không dám, sợ là sẽ bị phát hiện ra mùi bánh.
Sau khi thu dọn xong, An Nhiên cùng mọi người đi về nhà kho với cái ấm đun nước. Hôm qua cô đã nghe mọi người nói, đầu tiên phải đi nhận công cụ làm nông, sau đó chờ bố trí công việc trong ngày hôm đó.
Khi mọi người đến điểm tập kết sân phơi thì đã khá đông người, đại khái có thể lên đến vài trăm người, ừm, thôn Thanh Sơn là một thôn lớn.
Rất nhanh đã đến An Nhiên.
Người phụ trách chia công cụ tên là Tiêu Hồng, nhìn An Nhiên trước mắt đang đeo găng tay, trang bị đến tận răng.
Tiêu Hồng: “...”
Cô ấy đưa công cụ cho An Nhiên và bảo cô ký tên rồi để cô đi nghe bố trí công việc.
An Nhiên lý giải một cách hoàn hảo ý nghĩa của việc học thì kém nhưng lại nhiều đồ dùng học tập là như thế nào.
Tiêu Hồng cảm thấy rằng thành phố hoặc là nông thôn cũng không thích hợp cho sự sinh sống của người trước mắt này.
Mặc dù cô đã giúp bà cụ trước đây.
Bà cụ sửa sang lại vườn rau, nhưng thật sự chưa từng có kinh nghiệm thu hoạch vụ hè.
Vấn đề không lớn, lát nữa để mọi người mở mang kiến thức cái gì gọi là vua của ruộng nương.
An Nhiên đang đắc ý nghĩ.
‘Khụ khụ...’
An Nhiên nhíu mày nhìn về phía âm thanh đã cắt ngang khung cảnh của cô, nhìn đến thì ra là trưởng thôn.
Ngay lập tức cô biến thành vẻ ngoan ngoãn.
Sau đó vị vua ruộng nương được bố trí đi khai khẩn đất hoang.
Thật khó tin.
Hứ, sớm muộn gì cũng xong.
Trưởng thôn dẫn những thanh niên tri thức đến khu đất hoang và chia cho họ thành bảy khu vực có diện tích tương đương nhau. Ông ấy nói với bọn họ:
“Sau khi phân chia xong, xem xem bản thân muốn làm miếng đất nào, làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu điểm công.”
Nói xong, trưởng thôn chắp tay sau lưng và rời đi.
Lúc này, An Nhiên nảy ra một ý tưởng, chính là mưu quyền soán ngôi, nhìn xem trưởng thôn nhàn như vậy cơ mà.
Hừm, An Nhiên vẫn đang bày tỏ sự không hài lòng vì đã sai cô đi khai khẩn đất hoang.
Rất nhanh đã chia xong, mọi người tự mình trông coi phần đất của mình, cảm giác giống như đang chơi trò chơi vậy, An Nhiên cảm thấy não của mình có thể bị đám thây ma đó ăn mất.
Lắc lắc đầu, cúi xuống xuống làm việc.
Bãi đất hoang đầy cỏ dại, dọn dẹp cũng hơi mất công sức. Đương nhiên, đây là do người khác nói còn với đại lực sĩ như An Nhiên thì dễ dàng xử lý.
Đầu tiên là phải dọn dẹp cỏ trước, sau đó thì xới đất. Mặc dù không vất vả, nhưng để duy trì tiến độ của mọi người xấp xỉ nhau thì lại cần phí chút tâm tư.
Làm việc được một lúc.
Nữ chính Vương Khê Khê của chúng ta bắt đầu màn biểu diễn của cô ta, vừa khóc lóc lại vừa làm việc.
“Tôi không muốn làm nữa, tôi muốn về nhà.”
Đến khóc cũng rất xinh đẹp. Trên mảnh đất bên cạnh cô ta, có một người đàn ông trẻ tuổi trông có chút ngây ngô.
Anh ấy nói: “Cô nín khóc đi, tôi đang buồn tè, cô làm tôi muốn đi nhà xí quá.”
‘Phì’
An Nhiên thề rằng cô thực sự không nhịn được. Đây là loại tuyệt thế dễ thương gì, không đúng, là sắt thép đại thẳng nam. Không phải anh ấy nên giúp nữ chính làm việc sao, hào quang nữ chính hỏng rồi à.
Mất hiệu lực rồi? Hay là không ra hạn?
Làm việc cả một buổi sáng, uống nước, nghỉ ngơi một lát. Lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cũng kết thúc.
Chuông reo tan ca vang lên, phải quay về rồi.
Những ngày như thế này, thật ra cũng rất tốt. Đến từ lời bộc bạch của quần chúng ăn dưa.
An Nhiên chậm rãi đi về.
Quay về thì ăn đồ sẵn có, không cần vội vàng.
Bữa cơm buổi trưa là cơm gạo thô và bắp cải do An Nhiên đóng góp, giống như bắp cải của bà nội Cẩu Đản cho.
Ăn xong cơm trưa thì quay về phòng nghỉ ngơi, An Nhiên vẫn chưa cảm thấy no. Cô từ trong không gian lấy ra một phần bì lạnh cùng bánh gạo cay và ăn hết.
Sau đó thì ừng ực uống thêm một chai coca, cảm thấy cả người đều vui vẻ.
Ngủ trưa một lúc, buổi chiều lại đi làm.
Vẫn lặp đi lặp lại công việc buổi sáng, nhìn thấy một nửa đám cỏ dại đã bị loại bỏ, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Dưới đất vẫn còn một ít rau dại mọc lên, An Nhiên đều gom hết lại, buổi tối làm nộm.
Mọi người đều có sáu điểm công xấp xỉ ngang nhau, còn đối với bản thân An Nhiên thì cô rất hài lòng cho khả năng thừa nước đục thả câu của mình.
Quyết định tiếp tục giữ vững, không ngừng cố gắng nỗ lực.
Bữa tối vẫn là cháo, An Nhiên ăn cháo mặt nhăn mày nhó, nộm rau dại ăn cũng không quá ngon, nhưng may mắn là không có ai chú ý đến cô, mọi người đều mệt đến mức không còn muốn nói gì.
Lúc này, An Nhiên thực sự rất muốn được mở cuộc họp giống với ngày hôm qua.
Lại là một ngày u mê tẩy não.
Quay trở lại phòng, An Nhiên lén lút mở một phần ăn đặc biệt ra, là một phần cơm bò lớn kết hợp với với trà sữa. Ăn xong, còn hạnh phúc ợ một cái.
Trong không gian, có sẵn chỗ để tắm, cô đơn giản tắm rửa vệ sinh rồi mặc lên bộ đồ ngủ phù hợp với hơi thở của thời đại.
Ra khỏi không gian, nằm trên giường, áp má vào chăn bông, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
“Đi làm thôi, đi làm thôi.”
An Nhiên vẻ mặt không hề cao hứng nghĩ: ‘Ngủ sớm dậy sớm, ra đồng vận động, tôi nhất định là thằng nhóc khỏe mạnh nhất.’
‘AAA, cuộc sống cuối cùng đã ra tay với mình rồi.’
Rời giường, gấp chăn, đánh răng rửa mặt.
Hôm nay phải ra đồng, An Nhiên đã rất có kinh nghiệm, cô mặc một bộ quần áo dài, còn tìm được dây thắt gấu quần, bên trong còn đi thêm tất dài. Để đảm bảo không hở một chút da nào bên ngoài, trên mặt cô thoa kem chống nắng loại không mùi không trắng.
Vào giữa tháng sáu, bắt kịp đuôi của vụ thu hoạch hè thì vẫn còn phải nhịn.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, có cháo ngũ cốc, nhiều nước ít nhân, còn có thêm một ít lương khô thừa, An Nhiên cũng không chạm đến, cô chỉ ăn cháo trắng.
Ăn sáng xong, quay trở về phòng, An Nhiên từ trong không gian lấy ra một chai sữa, ừng ực uống hết một chai, lại ăn thêm chút bánh mì mới cảm thấy bản thân no được.
Thực ra, cô muốn ăn bánh bao, nhưng lại không dám, sợ là sẽ bị phát hiện ra mùi bánh.
Sau khi thu dọn xong, An Nhiên cùng mọi người đi về nhà kho với cái ấm đun nước. Hôm qua cô đã nghe mọi người nói, đầu tiên phải đi nhận công cụ làm nông, sau đó chờ bố trí công việc trong ngày hôm đó.
Khi mọi người đến điểm tập kết sân phơi thì đã khá đông người, đại khái có thể lên đến vài trăm người, ừm, thôn Thanh Sơn là một thôn lớn.
Rất nhanh đã đến An Nhiên.
Người phụ trách chia công cụ tên là Tiêu Hồng, nhìn An Nhiên trước mắt đang đeo găng tay, trang bị đến tận răng.
Tiêu Hồng: “...”
Cô ấy đưa công cụ cho An Nhiên và bảo cô ký tên rồi để cô đi nghe bố trí công việc.
An Nhiên lý giải một cách hoàn hảo ý nghĩa của việc học thì kém nhưng lại nhiều đồ dùng học tập là như thế nào.
Tiêu Hồng cảm thấy rằng thành phố hoặc là nông thôn cũng không thích hợp cho sự sinh sống của người trước mắt này.
Mặc dù cô đã giúp bà cụ trước đây.
Bà cụ sửa sang lại vườn rau, nhưng thật sự chưa từng có kinh nghiệm thu hoạch vụ hè.
Vấn đề không lớn, lát nữa để mọi người mở mang kiến thức cái gì gọi là vua của ruộng nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Nhiên đang đắc ý nghĩ.
‘Khụ khụ...’
An Nhiên nhíu mày nhìn về phía âm thanh đã cắt ngang khung cảnh của cô, nhìn đến thì ra là trưởng thôn.
Ngay lập tức cô biến thành vẻ ngoan ngoãn.
Sau đó vị vua ruộng nương được bố trí đi khai khẩn đất hoang.
Thật khó tin.
Hứ, sớm muộn gì cũng xong.
Trưởng thôn dẫn những thanh niên tri thức đến khu đất hoang và chia cho họ thành bảy khu vực có diện tích tương đương nhau. Ông ấy nói với bọn họ:
“Sau khi phân chia xong, xem xem bản thân muốn làm miếng đất nào, làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu điểm công.”
Nói xong, trưởng thôn chắp tay sau lưng và rời đi.
Lúc này, An Nhiên nảy ra một ý tưởng, chính là mưu quyền soán ngôi, nhìn xem trưởng thôn nhàn như vậy cơ mà.
Hừm, An Nhiên vẫn đang bày tỏ sự không hài lòng vì đã sai cô đi khai khẩn đất hoang.
Rất nhanh đã chia xong, mọi người tự mình trông coi phần đất của mình, cảm giác giống như đang chơi trò chơi vậy, An Nhiên cảm thấy não của mình có thể bị đám thây ma đó ăn mất.
Lắc lắc đầu, cúi xuống xuống làm việc.
Bãi đất hoang đầy cỏ dại, dọn dẹp cũng hơi mất công sức. Đương nhiên, đây là do người khác nói còn với đại lực sĩ như An Nhiên thì dễ dàng xử lý.
Đầu tiên là phải dọn dẹp cỏ trước, sau đó thì xới đất. Mặc dù không vất vả, nhưng để duy trì tiến độ của mọi người xấp xỉ nhau thì lại cần phí chút tâm tư.
Làm việc được một lúc.
Nữ chính Vương Khê Khê của chúng ta bắt đầu màn biểu diễn của cô ta, vừa khóc lóc lại vừa làm việc.
“Tôi không muốn làm nữa, tôi muốn về nhà.”
Đến khóc cũng rất xinh đẹp. Trên mảnh đất bên cạnh cô ta, có một người đàn ông trẻ tuổi trông có chút ngây ngô.
Anh ấy nói: “Cô nín khóc đi, tôi đang buồn tè, cô làm tôi muốn đi nhà xí quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Phì’
An Nhiên thề rằng cô thực sự không nhịn được. Đây là loại tuyệt thế dễ thương gì, không đúng, là sắt thép đại thẳng nam. Không phải anh ấy nên giúp nữ chính làm việc sao, hào quang nữ chính hỏng rồi à.
Mất hiệu lực rồi? Hay là không ra hạn?
Làm việc cả một buổi sáng, uống nước, nghỉ ngơi một lát. Lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cũng kết thúc.
Chuông reo tan ca vang lên, phải quay về rồi.
Những ngày như thế này, thật ra cũng rất tốt. Đến từ lời bộc bạch của quần chúng ăn dưa.
An Nhiên chậm rãi đi về.
Quay về thì ăn đồ sẵn có, không cần vội vàng.
Bữa cơm buổi trưa là cơm gạo thô và bắp cải do An Nhiên đóng góp, giống như bắp cải của bà nội Cẩu Đản cho.
Ăn xong cơm trưa thì quay về phòng nghỉ ngơi, An Nhiên vẫn chưa cảm thấy no. Cô từ trong không gian lấy ra một phần bì lạnh cùng bánh gạo cay và ăn hết.
Sau đó thì ừng ực uống thêm một chai coca, cảm thấy cả người đều vui vẻ.
Ngủ trưa một lúc, buổi chiều lại đi làm.
Vẫn lặp đi lặp lại công việc buổi sáng, nhìn thấy một nửa đám cỏ dại đã bị loại bỏ, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Dưới đất vẫn còn một ít rau dại mọc lên, An Nhiên đều gom hết lại, buổi tối làm nộm.
Mọi người đều có sáu điểm công xấp xỉ ngang nhau, còn đối với bản thân An Nhiên thì cô rất hài lòng cho khả năng thừa nước đục thả câu của mình.
Quyết định tiếp tục giữ vững, không ngừng cố gắng nỗ lực.
Bữa tối vẫn là cháo, An Nhiên ăn cháo mặt nhăn mày nhó, nộm rau dại ăn cũng không quá ngon, nhưng may mắn là không có ai chú ý đến cô, mọi người đều mệt đến mức không còn muốn nói gì.
Lúc này, An Nhiên thực sự rất muốn được mở cuộc họp giống với ngày hôm qua.
Lại là một ngày u mê tẩy não.
Quay trở lại phòng, An Nhiên lén lút mở một phần ăn đặc biệt ra, là một phần cơm bò lớn kết hợp với với trà sữa. Ăn xong, còn hạnh phúc ợ một cái.
Trong không gian, có sẵn chỗ để tắm, cô đơn giản tắm rửa vệ sinh rồi mặc lên bộ đồ ngủ phù hợp với hơi thở của thời đại.
Ra khỏi không gian, nằm trên giường, áp má vào chăn bông, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro