Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian
Trường Học 2
Nhiên Nhiên An
2024-10-21 22:24:59
Nhìn thấy mọi người đều thành thật, trưởng thôn mỉm cười lại nói: “Xây trường học thì phải mời giáo viên. Ban lãnh đạo thị trấn đã mở họp và quyết định, bài thi sẽ do các giáo viên trên thị trấn ra đề, để có ai muốn làm giáo viên thì tham gia kỳ thi, thanh niên tri thức cũng cùng tham gia, đạt hay không, được xác định dựa theo thứ hạng tuyển chọn.”
Lúc này, phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, đột nhiên có một bác gái bất mãn hét lên: “Tại sao còn có chuyện thanh niên tri thức nữa, trẻ em trong thôn của chúng ta thì tự chúng ta làm giáo viên.”
Những người thanh niên tri thức bắt đầu cảm thấy bất an, tất cả đều nhìn chằm chằm vào trưởng thôn xem câu trả lời của ông ấy như thế nào. Bọn họ sợ là thật sự nghe thấy tin xóa bỏ tư cách của thanh niên tri thức, như vậy thì phải làm sao.
May thay, trưởng thôn nói: “Chỉ cần ai dạy được kiến thức, ai dạy được bọn trẻ thật tốt, đều có thể làm giáo viên. Người nào có thành tích thi tuyển cao thì tuyển chọn người đó, không có người nào được đi cửa sau. Cuộc họp của thôn chúng ta đã quyết định tuyển chọn hai người thanh niên tri thức có điểm số cao nhất trong số các thanh niên tri thức ở đây, và ở trong thôn cũng là hai người.”
Nghe được lời trưởng thôn, thanh niên tri thức thở phào một hơi nhẹ nhõm. Như vậy, theo lời này là vẫn còn cơ hội, cho dù chỉ có hai người, cũng vẫn là có cơ hội.
Sau khi tan họp, ai về nhà nấy, mọi người trong thôn cũng từng đi học, quay về căn dặn phải đọc thêm nhiều sách, cố gắng để có thể lấy được vị trí dạy học. Mặc dù giáo viên trong thôn không được trả lương, nhưng lại được mười điểm công một ngày, không giống ra đồng làm vắt sức, chân lấm tay bùn, nhất định phải cố gắng làm vinh dự cho tổ tiên.
Các thanh niên tri thức quay về điểm thanh niên tri thức, lúc trên đường, mọi người hẹn nhau ngày mai lên thị trấn xem thử sách và tài liệu, cũng rất lâu rồi không sờ vào sách vở, cảm thấy có chút xa lạ.
Có thể chính câu nói của trưởng thôn đã làm dịu bớt bầu không khí của những người thanh niên tri thức, ai có năng lực thì người đó làm, phụ thuộc vào tài năng của chính mình.
Trịnh Tú Hồng hỏi An Nhiên ngày mai có cùng đi không, An Nhiên từ chối nói: “Không cần, em có mang theo một số sách, chắc là đủ rồi.”
Ngày hôm sau.
Mọi người từ sáng sớm đã sắp xếp xong đồ đạc và rời đi nên ở điểm thanh niên tri thức chỉ còn lại mình An Nhiên, cô quyết định hôm nay mặc kệ sự đời, nằm ườn trên giường như con cá muối.
Cô ăn một bữa sáng no nê với cháo và sữa đậu nành, sau đó lại ăn một chút sầu riêng. Lúc bình thường, An Nhiên không dám ăn những món ăn có mùi hương quá đậm, nên hôm nay, cô muốn ăn uống thỏa thích cho đã cơn thèm.
An Nhiên nằm trên giường nhàn nhã đọc tiểu thuyết của Zhe, cho đến buổi trưa, bọn họ vẫn chưa trở về.
An Nhiên đang suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì thì ngon, và chọn nếm thử món miến cay kiểu Đông Bắc, nước tương mè đậm đà sánh quyện cùng rau và mì, thoạt nhìn làm người khác cảm thấy rất ngon miệng, đúng thật, rất ngon. Bạn cùng phòng của cô người Đông Bắc không hề gạt cô, quả nhiên là đặc biệt, làm cho An Nhiên ăn vào cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tìm lấy một chương trình tạp kỹ để ăn cơm, vừa ăn vừa xem, chương trình tạp kỹ rất buồn cười, làm An Nhiên mấy lần bật cười thành tiếng.
Vào buổi chiều, An Nhiên đã nghe thấy có tiếng mở cửa, chắc là bọn họ quay về, quả nhiên, ngoài sân vang lên tiếng nói chuyện.
An Nhiên không đi ra, cô vẫn muốn tiếp tục nằm trên giường, hôm nay ai cũng không thể tách cô ra khỏi chiếc giường được.
Lúc này, phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, đột nhiên có một bác gái bất mãn hét lên: “Tại sao còn có chuyện thanh niên tri thức nữa, trẻ em trong thôn của chúng ta thì tự chúng ta làm giáo viên.”
Những người thanh niên tri thức bắt đầu cảm thấy bất an, tất cả đều nhìn chằm chằm vào trưởng thôn xem câu trả lời của ông ấy như thế nào. Bọn họ sợ là thật sự nghe thấy tin xóa bỏ tư cách của thanh niên tri thức, như vậy thì phải làm sao.
May thay, trưởng thôn nói: “Chỉ cần ai dạy được kiến thức, ai dạy được bọn trẻ thật tốt, đều có thể làm giáo viên. Người nào có thành tích thi tuyển cao thì tuyển chọn người đó, không có người nào được đi cửa sau. Cuộc họp của thôn chúng ta đã quyết định tuyển chọn hai người thanh niên tri thức có điểm số cao nhất trong số các thanh niên tri thức ở đây, và ở trong thôn cũng là hai người.”
Nghe được lời trưởng thôn, thanh niên tri thức thở phào một hơi nhẹ nhõm. Như vậy, theo lời này là vẫn còn cơ hội, cho dù chỉ có hai người, cũng vẫn là có cơ hội.
Sau khi tan họp, ai về nhà nấy, mọi người trong thôn cũng từng đi học, quay về căn dặn phải đọc thêm nhiều sách, cố gắng để có thể lấy được vị trí dạy học. Mặc dù giáo viên trong thôn không được trả lương, nhưng lại được mười điểm công một ngày, không giống ra đồng làm vắt sức, chân lấm tay bùn, nhất định phải cố gắng làm vinh dự cho tổ tiên.
Các thanh niên tri thức quay về điểm thanh niên tri thức, lúc trên đường, mọi người hẹn nhau ngày mai lên thị trấn xem thử sách và tài liệu, cũng rất lâu rồi không sờ vào sách vở, cảm thấy có chút xa lạ.
Có thể chính câu nói của trưởng thôn đã làm dịu bớt bầu không khí của những người thanh niên tri thức, ai có năng lực thì người đó làm, phụ thuộc vào tài năng của chính mình.
Trịnh Tú Hồng hỏi An Nhiên ngày mai có cùng đi không, An Nhiên từ chối nói: “Không cần, em có mang theo một số sách, chắc là đủ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau.
Mọi người từ sáng sớm đã sắp xếp xong đồ đạc và rời đi nên ở điểm thanh niên tri thức chỉ còn lại mình An Nhiên, cô quyết định hôm nay mặc kệ sự đời, nằm ườn trên giường như con cá muối.
Cô ăn một bữa sáng no nê với cháo và sữa đậu nành, sau đó lại ăn một chút sầu riêng. Lúc bình thường, An Nhiên không dám ăn những món ăn có mùi hương quá đậm, nên hôm nay, cô muốn ăn uống thỏa thích cho đã cơn thèm.
An Nhiên nằm trên giường nhàn nhã đọc tiểu thuyết của Zhe, cho đến buổi trưa, bọn họ vẫn chưa trở về.
An Nhiên đang suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì thì ngon, và chọn nếm thử món miến cay kiểu Đông Bắc, nước tương mè đậm đà sánh quyện cùng rau và mì, thoạt nhìn làm người khác cảm thấy rất ngon miệng, đúng thật, rất ngon. Bạn cùng phòng của cô người Đông Bắc không hề gạt cô, quả nhiên là đặc biệt, làm cho An Nhiên ăn vào cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tìm lấy một chương trình tạp kỹ để ăn cơm, vừa ăn vừa xem, chương trình tạp kỹ rất buồn cười, làm An Nhiên mấy lần bật cười thành tiếng.
Vào buổi chiều, An Nhiên đã nghe thấy có tiếng mở cửa, chắc là bọn họ quay về, quả nhiên, ngoài sân vang lên tiếng nói chuyện.
An Nhiên không đi ra, cô vẫn muốn tiếp tục nằm trên giường, hôm nay ai cũng không thể tách cô ra khỏi chiếc giường được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro