Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trồng Rau
Trà Trà Ái Thượng Thư
2024-09-17 14:29:19
“Trưởng thôn, bọn cháu xin phép về trước, khi nào rảnh sẽ lại đến thăm.” Mọi người đứng dậy chào tạm biệt.
“Ở lại ăn cơm đã,” trưởng thôn nói.
“Trưởng thôn khách sáo quá, bọn cháu đã chuẩn bị cơm trước rồi, trở về là ăn luôn.” Hoàng Cẩm dẫn mọi người đi ra ngoài.
“Vậy thôi, vậy bác không giữ mấy đứa nữa.”
“Chờ một chút, chờ một chút” vợ trưởng thôn đột nhiên từ bếp đi ra, tay cầm năm quả trứng gà.
“Mấy đứa tới mang nhiều đồ quá, chúng tôi ở nông thôn không có gì tốt để tiếp đãi, có năm quả trứng gà mấy đứa mang về coi như thêm một món ăn.” vợ trưởng thôn đưa trứng cho Hoàng Cẩm.
Hoàng Cẩm không muốn nhận.
“Thế này sao mà được, bọn cháu không thể nhận.”
“Ôi trời, có cái gì mà phải ngượng ngùng, nhanh trở về ăn cơm đi.” vợ trưởng thôn kéo chồng mình quay vào nhà.
“Vợ trưởng thôn tốt thật,” Lưu Hiểu Yến cảm thán.
Vương Tiểu Thanh cười cười không nói lời nào.
Buổi tối, Trương Hồng Châu hâm nóng lại bánh ngô buổi trưa để lại, lại xào thêm một đĩa cải trắng.
Hoàng Cẩm vừa ăn bánh ngô vừa nói: “Mấy quả trứng này không có dầu không xào được, mọi người xem sáng mai luộc trứng ăn hay là đợi thêm vài hôm nữa mua dầu về rồi mới xào lên ăn?”
“Cứ luộc trứng đi, sáng mai ăn cho có sức làm việc,” Trương Hồng Châu nói lại ngay, lần gần nhất cô ăn trứng gà chính là vào ngày sinh nhật của cô.
“Tôi cũng đồng ý luộc trứng" Lưu Hiểu Yến tán thành.
"Tôi sao cũng được," Vương Tiểu Thanh trả lời.
“Tôi giống mọi người” Giả Nam Ngọc cũng trả lời.
Hoàng Cẩm ăn xong chiếc bánh ngô trong tay, “Được, vậy làm phiền người nấu cơm ngày mai dậy sớm luộc trứng gà nhé.”
Mọi người ở đây đều ăn hai bữa, buổi sáng không ăn, trưa mười một giờ mới nghỉ ăn cơm trưa, vì vậy nhóm thanh niên trí thức cũng định theo thói quen địa phương, sau này không nấu bữa sáng, bữa trưa và tối ăn nhiều hơn là được.
“Được, ngày mai tôi nấu cơm,” Vương Tiểu Thanh nghĩ ngày mai là ngày đầu đi làm, đội trưởng chắc sẽ không để bọn họ làm việc nặng, nấu cơm chắc không thành vấn đề.
“Hôm nay nhổ cỏ, có khá nhiều rau dại, đồng chí Hồng Châu nói có thể trộn vào bánh ngô,” Lưu Hiểu Yến biết hai người này không ưa nhau nên cố ý nói vậy.
“Được, tôi biết rồi,” Vương Tiểu Thanh cũng không hiểu tại sao Trương Hồng Châu lại có địch ý với mình, sao cứ nhằm vào cô vậy.
Buổi tối, mọi người thay phiên nhau tắm rửa, sau hai ngày ngồi trên tàu chưa được tắm rửa. Tắm rửa xong, Vương Tiểu Thanh thoải mái nằm trên giường, cô mặc bộ đồ lót mới.
Nằm nghĩ một lát, cô nhớ đến mảnh đất màu mỡ trong không gian của mình, không thể để lãng phí được. Chờ một lát nữa, chờ tắt đèn rồi tính sau, nếu bị phát hiện thì không hay.
Vương Tiểu Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm liền nằm trên giường, đợi khoảng mười phút thì Trương Hồng Châu mới vào tắt đèn nghỉ ngơi.
Cô nhét cái gối vào trong chăn rồi bước vào không gian. Trong không gian có ít lương thực và đồ ăn vặt, lần trước cô đã đổi được khá nhiều hạt giống, giờ cô sẽ bắt đầu trồng rau.
Không có công cụ, Vương Tiểu Thanh liền lấy hai cành cây chọc thành lỗ, thả hạt giống rau vào rồi lấp đất lại, cuối cùng tưới nước linh tuyền, vậy là xong.
Ở trong không gian, Vương Tiểu Thanh mất gần một giờ để trồng xong. Cô nhìn lại thấy vẫn còn khoảng hai mẫu đất chưa đào, cô định trồng lúa và lúa mì.
“Hazz, giá mà nó có thể tự đào đất thì tốt biết mấy,” Vương Tiểu Thanh cảm thán một câu.
Khi cô quay đầu nhìn lại.
“A~ thật sự là tự đào xong rồi, hóa ra mình vừa rồi làm cả một giờ coi như uổng công sao,” Vương Tiểu Thanh lau mồ hôi.
“Lúa và lúa mì hình như cần phải ngâm nước trước,” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm, có vẻ không có chậu để ngâm.
Cô rời khỏi không gian, nằm trên giường, nghe thấy tiếng thở đều của hai người bên cạnh mới nhẹ nhàng mang dép đi ra ngoài, đi về phía nhà chính.
“Ở lại ăn cơm đã,” trưởng thôn nói.
“Trưởng thôn khách sáo quá, bọn cháu đã chuẩn bị cơm trước rồi, trở về là ăn luôn.” Hoàng Cẩm dẫn mọi người đi ra ngoài.
“Vậy thôi, vậy bác không giữ mấy đứa nữa.”
“Chờ một chút, chờ một chút” vợ trưởng thôn đột nhiên từ bếp đi ra, tay cầm năm quả trứng gà.
“Mấy đứa tới mang nhiều đồ quá, chúng tôi ở nông thôn không có gì tốt để tiếp đãi, có năm quả trứng gà mấy đứa mang về coi như thêm một món ăn.” vợ trưởng thôn đưa trứng cho Hoàng Cẩm.
Hoàng Cẩm không muốn nhận.
“Thế này sao mà được, bọn cháu không thể nhận.”
“Ôi trời, có cái gì mà phải ngượng ngùng, nhanh trở về ăn cơm đi.” vợ trưởng thôn kéo chồng mình quay vào nhà.
“Vợ trưởng thôn tốt thật,” Lưu Hiểu Yến cảm thán.
Vương Tiểu Thanh cười cười không nói lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối, Trương Hồng Châu hâm nóng lại bánh ngô buổi trưa để lại, lại xào thêm một đĩa cải trắng.
Hoàng Cẩm vừa ăn bánh ngô vừa nói: “Mấy quả trứng này không có dầu không xào được, mọi người xem sáng mai luộc trứng ăn hay là đợi thêm vài hôm nữa mua dầu về rồi mới xào lên ăn?”
“Cứ luộc trứng đi, sáng mai ăn cho có sức làm việc,” Trương Hồng Châu nói lại ngay, lần gần nhất cô ăn trứng gà chính là vào ngày sinh nhật của cô.
“Tôi cũng đồng ý luộc trứng" Lưu Hiểu Yến tán thành.
"Tôi sao cũng được," Vương Tiểu Thanh trả lời.
“Tôi giống mọi người” Giả Nam Ngọc cũng trả lời.
Hoàng Cẩm ăn xong chiếc bánh ngô trong tay, “Được, vậy làm phiền người nấu cơm ngày mai dậy sớm luộc trứng gà nhé.”
Mọi người ở đây đều ăn hai bữa, buổi sáng không ăn, trưa mười một giờ mới nghỉ ăn cơm trưa, vì vậy nhóm thanh niên trí thức cũng định theo thói quen địa phương, sau này không nấu bữa sáng, bữa trưa và tối ăn nhiều hơn là được.
“Được, ngày mai tôi nấu cơm,” Vương Tiểu Thanh nghĩ ngày mai là ngày đầu đi làm, đội trưởng chắc sẽ không để bọn họ làm việc nặng, nấu cơm chắc không thành vấn đề.
“Hôm nay nhổ cỏ, có khá nhiều rau dại, đồng chí Hồng Châu nói có thể trộn vào bánh ngô,” Lưu Hiểu Yến biết hai người này không ưa nhau nên cố ý nói vậy.
“Được, tôi biết rồi,” Vương Tiểu Thanh cũng không hiểu tại sao Trương Hồng Châu lại có địch ý với mình, sao cứ nhằm vào cô vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối, mọi người thay phiên nhau tắm rửa, sau hai ngày ngồi trên tàu chưa được tắm rửa. Tắm rửa xong, Vương Tiểu Thanh thoải mái nằm trên giường, cô mặc bộ đồ lót mới.
Nằm nghĩ một lát, cô nhớ đến mảnh đất màu mỡ trong không gian của mình, không thể để lãng phí được. Chờ một lát nữa, chờ tắt đèn rồi tính sau, nếu bị phát hiện thì không hay.
Vương Tiểu Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm liền nằm trên giường, đợi khoảng mười phút thì Trương Hồng Châu mới vào tắt đèn nghỉ ngơi.
Cô nhét cái gối vào trong chăn rồi bước vào không gian. Trong không gian có ít lương thực và đồ ăn vặt, lần trước cô đã đổi được khá nhiều hạt giống, giờ cô sẽ bắt đầu trồng rau.
Không có công cụ, Vương Tiểu Thanh liền lấy hai cành cây chọc thành lỗ, thả hạt giống rau vào rồi lấp đất lại, cuối cùng tưới nước linh tuyền, vậy là xong.
Ở trong không gian, Vương Tiểu Thanh mất gần một giờ để trồng xong. Cô nhìn lại thấy vẫn còn khoảng hai mẫu đất chưa đào, cô định trồng lúa và lúa mì.
“Hazz, giá mà nó có thể tự đào đất thì tốt biết mấy,” Vương Tiểu Thanh cảm thán một câu.
Khi cô quay đầu nhìn lại.
“A~ thật sự là tự đào xong rồi, hóa ra mình vừa rồi làm cả một giờ coi như uổng công sao,” Vương Tiểu Thanh lau mồ hôi.
“Lúa và lúa mì hình như cần phải ngâm nước trước,” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm, có vẻ không có chậu để ngâm.
Cô rời khỏi không gian, nằm trên giường, nghe thấy tiếng thở đều của hai người bên cạnh mới nhẹ nhàng mang dép đi ra ngoài, đi về phía nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro