Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Mũ
Trà Trà Ái Thượng Thư
2024-09-17 14:29:19
Cô ấy không đồng ý, cuối cùng chỉ gọi sáu món, kết quả lúc ăn cơm, cô ấy giống như một con ma đói đầu thai vậy, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, cứ chọn thịt mà ăn, tôi ăn chẳng được mấy miếng thịt, đừng nói tới tôi, anh Hoàng và anh Giả chắc chắn cũng ăn chưa no". Lưu Hiểu Yến chu môi, tỏ vẻ không vui.
"Được rồi, đừng giận nữa, lần sau đừng ăn cơm với cô ta là được rồi, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến một giờ, tôi đi mua ít bánh bao với cô nhé" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, mới có mười hai giờ bốn mươi.
"Cảm ơn Tiểu Thanh, ôi Tiểu Thanh, cô mua đồng hồ rồi à, đẹp thật đấy" Lưu Hiểu Yến thấy động tác Vương Tiểu Thanh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nắm lấy cổ tay Vương Tiểu Thanh, ngắm nghía chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo.
"Ừ, tôi cũng rất thích, cô có muốn đeo thử một chút không" Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến khá quan tâm.
"Không được, tay của tôi to, chắc chắn không đeo được, có lẽ phải mua một chiếc đồng hồ nam" Lưu Hiểu Yến hơi buồn.
"Cô nói quá rồi, ở đó có nhiều kiểu dáng, mua bánh bao xong tôi dẫn cô đi xem" Vương Tiểu Thanh cảm thấy Lưu Hiểu Yến cũng không béo lắm.
Cứ như vậy, gần một giờ sau, khi quay lại xe kéo, cổ tay của Lưu Hiểu Yến cũng có thêm một chiếc đồng hồ, cũng là đồng hồ nữ, nhưng không đẹp bằng đồng hồ của Vương Tiểu Thanh.
Vẫn còn vài người chưa quay lại, Vương Tiểu Thanh và Lưu Tiểu Yến nhanh chóng chiếm được vị trí tốt.
Lưu Hiểu Yến vui vẻ nhìn tới nhìn lui, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.
"Nhìn kìa, tri thức Lưu mua đồng hồ rồi kìa" Một bà thím phát hiện ra trước.
"Ha, đúng thế, còn đẹp nữa chứ."
"Đồng hồ của Tiểu Thanh còn đẹp hơn của tôi, các cô nhìn này" Lưu Hiểu Yến ngốc nghếch nâng cổ tay Tiểu Thanh lên cho mọi người xem.
"Chậc, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ thôi mà" Trương Hồng Châu khinh thường bĩu môi, liếc mắt xem thường.
"Ai ya, có vài người chính là không ăn được nho thì nói nho chua*" vợ trưởng thôn lại bắt đầu châm chọc.
*Không ăn được nho thì nói nho chua (吃不到葡萄说葡萄酸): Trong câu chuyện con cáo và chùm nho xanh. Con cáo muốn ăn chùm nho nhưng nó không có khả năng với tới nên chê nho chưa chín, chắc chắn rất chua ăn chả ngon lành gì. Cậu thành ngữ này dùng để chỉ kiểu người thích bao biện cho bản thân, tự an ủi mình, không có khả năng đạt đc thứ gì đó liền chê nó chả ra gì.
Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cười trộm, không thèm để ý đến Trương Hồng Châu.
Bây giờ Vương Tiểu Thanh phải nhìn vợ trưởng thôn với con mắt khác, không ngờ bà ấy lại có thể nói ra câu ‘không ăn được nho thì nói nho chua’. Sau này phải tạo mối quan hệ tốt với bà ấy mới được, dù sao bà ấy mắng người cũng rất ghê gớm.
Mọi người nói cười vui vẻ, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ.
Trên đường Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến trở về điểm thanh niên tri thức, đột nhiên trên đầu Vương Tiểu Thanh có thêm một cái mũ, khiến Vương Tiểu Thanh giật nảy mình. Cô lấy xuống nhìn thử, là một chiếc mũ rơm màu trắng ngà thời trang. Tại sao lại nói thời trang, bởi vì trên mũ còn buộc hai bông hoa giả, nhìn rất đẹp mắt.
Xoay người lại nhìn thì anh đã đi xa rồi.
"Tiểu Thanh, có phải anh ta thích cậu không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Hai má Vương Tiểu Thanh có chút ửng đỏ.
“Chắc không đâu, có lẽ là cảm ơn tôi mới mời anh ấy ăn cơm." Dù sao cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nói qua, Vương Tiểu Thanh khó mà nói ra anh ấy thích mình.
"Hóa ra Vương Tiểu Thanh vẫn phải tốn tiền mời người ta nha, uổng công cô lớn lên xinh đẹp như vậy” Trương Hồng Châu đi phía sau nghe lén, lại đi ra gây sự.
"Được rồi, đừng giận nữa, lần sau đừng ăn cơm với cô ta là được rồi, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến một giờ, tôi đi mua ít bánh bao với cô nhé" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, mới có mười hai giờ bốn mươi.
"Cảm ơn Tiểu Thanh, ôi Tiểu Thanh, cô mua đồng hồ rồi à, đẹp thật đấy" Lưu Hiểu Yến thấy động tác Vương Tiểu Thanh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nắm lấy cổ tay Vương Tiểu Thanh, ngắm nghía chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo.
"Ừ, tôi cũng rất thích, cô có muốn đeo thử một chút không" Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến khá quan tâm.
"Không được, tay của tôi to, chắc chắn không đeo được, có lẽ phải mua một chiếc đồng hồ nam" Lưu Hiểu Yến hơi buồn.
"Cô nói quá rồi, ở đó có nhiều kiểu dáng, mua bánh bao xong tôi dẫn cô đi xem" Vương Tiểu Thanh cảm thấy Lưu Hiểu Yến cũng không béo lắm.
Cứ như vậy, gần một giờ sau, khi quay lại xe kéo, cổ tay của Lưu Hiểu Yến cũng có thêm một chiếc đồng hồ, cũng là đồng hồ nữ, nhưng không đẹp bằng đồng hồ của Vương Tiểu Thanh.
Vẫn còn vài người chưa quay lại, Vương Tiểu Thanh và Lưu Tiểu Yến nhanh chóng chiếm được vị trí tốt.
Lưu Hiểu Yến vui vẻ nhìn tới nhìn lui, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.
"Nhìn kìa, tri thức Lưu mua đồng hồ rồi kìa" Một bà thím phát hiện ra trước.
"Ha, đúng thế, còn đẹp nữa chứ."
"Đồng hồ của Tiểu Thanh còn đẹp hơn của tôi, các cô nhìn này" Lưu Hiểu Yến ngốc nghếch nâng cổ tay Tiểu Thanh lên cho mọi người xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chậc, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ thôi mà" Trương Hồng Châu khinh thường bĩu môi, liếc mắt xem thường.
"Ai ya, có vài người chính là không ăn được nho thì nói nho chua*" vợ trưởng thôn lại bắt đầu châm chọc.
*Không ăn được nho thì nói nho chua (吃不到葡萄说葡萄酸): Trong câu chuyện con cáo và chùm nho xanh. Con cáo muốn ăn chùm nho nhưng nó không có khả năng với tới nên chê nho chưa chín, chắc chắn rất chua ăn chả ngon lành gì. Cậu thành ngữ này dùng để chỉ kiểu người thích bao biện cho bản thân, tự an ủi mình, không có khả năng đạt đc thứ gì đó liền chê nó chả ra gì.
Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cười trộm, không thèm để ý đến Trương Hồng Châu.
Bây giờ Vương Tiểu Thanh phải nhìn vợ trưởng thôn với con mắt khác, không ngờ bà ấy lại có thể nói ra câu ‘không ăn được nho thì nói nho chua’. Sau này phải tạo mối quan hệ tốt với bà ấy mới được, dù sao bà ấy mắng người cũng rất ghê gớm.
Mọi người nói cười vui vẻ, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ.
Trên đường Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến trở về điểm thanh niên tri thức, đột nhiên trên đầu Vương Tiểu Thanh có thêm một cái mũ, khiến Vương Tiểu Thanh giật nảy mình. Cô lấy xuống nhìn thử, là một chiếc mũ rơm màu trắng ngà thời trang. Tại sao lại nói thời trang, bởi vì trên mũ còn buộc hai bông hoa giả, nhìn rất đẹp mắt.
Xoay người lại nhìn thì anh đã đi xa rồi.
"Tiểu Thanh, có phải anh ta thích cậu không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Hai má Vương Tiểu Thanh có chút ửng đỏ.
“Chắc không đâu, có lẽ là cảm ơn tôi mới mời anh ấy ăn cơm." Dù sao cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nói qua, Vương Tiểu Thanh khó mà nói ra anh ấy thích mình.
"Hóa ra Vương Tiểu Thanh vẫn phải tốn tiền mời người ta nha, uổng công cô lớn lên xinh đẹp như vậy” Trương Hồng Châu đi phía sau nghe lén, lại đi ra gây sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro