[Thập Niên 70] Thanh Niên Trí Thức Quá Dịu Dàng, Tháo Hán Liếc Mắt Một Cái Liền Say Đắm
Chương 19
Vân Gian Vụ Lí
2024-08-17 09:02:18
Làm xong mọi việc, cô đi sang một bên suýt nữa thì không nhịn được mà nôn ra, thật là khó chịu quá! Rốt cuộc là ai nói cắt cỏ cho heo ăn là việc nhẹ nhàng?
Nghĩ đến mấy ngày sau vẫn phải tiếp tục như vậy, cô không khỏi thở dài một tiếng!
Than ôi!
Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, ăn cơm xong, Khương Lê liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Những thanh niên trí thức cùng ở ký túc xá cũng đã trở về.
Cô nằm trên giường, đôi mắt đẹp trong veo nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một lúc lâu sau, Khương Lê buồn chán ngồi dậy khỏi giường, vừa vặn nhìn thấy Khương Thu Nguyệt ôm bụng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong số những thanh niên trí thức cùng ở ký túc xá, Khương Thu Nguyệt có tính cách hơi cô lập, còn Thẩm Tuyết Vi thì có chút lạnh lùng, cả hai người này đều không phải là người nói nhiều nhưng lại có thể thường xuyên tụ tập với nhau.
Thẩm Tuyết Vi thấy cô như vậy, liền hỏi: "Thu Nguyệt, cô có phải là đến tháng rồi không?"
Khương Thu Nguyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nói: "Không sao, tôi nhịn một chút là được."
"Vậy thì buổi chiều nếu cô đau dữ dội quá, tôi sẽ giúp ngươi xin phép đại đội trưởng nghỉ một buổi."
Việc con gái đến tháng bị đau bụng kinh là chuyện rất bình thường. Khương Lê nhìn vẻ mặt khó chịu của Khương Thu Nguyệt, cô do dự một chút, vẫn mở va li của mình ra, lục lọi một hồi, đột nhiên nhìn thấy một miếng ngọc bội màu trắng rơi ra.
Trên miếng ngọc bội màu trắng đó, xỏ một sợi dây đỏ, ngọc bội là hình một đám mây lhắn.
Nhìn thấy miếng ngọc bội này, Khương Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhớ, trong nguyên tác, nữ chính Hà Nhã Đình chính là được một miếng ngọc bội, mới có được không gian.
Mà thời gian cô có được ngọc bội không gian, chính là không lâu sau khi Khương Lê chết…
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Khương Lê... Chẳng lẽ, miếng ngọc bội không gian đó vốn là của cô?
Trong những năm này, ngọc cũng được coi là đồ quý, không phải ai cũng có. Nhưng lúc này Khương Lê còn chưa dám chắc chắn, vẫn nên cất miếng ngọc bội này đi đã, đến lúc đó hãy nói sau.
Cô lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy túi đường phèn gừng ở dưới đáy va li.
Cô lấy ra hai miếng nhỏ, đưa cho Khương Thu Nguyệt: "Lấy hai miếng đường phèn gừng pha nước nóng uống đi, có thể giảm đau một chút, tôi cũng không thích ăn mấy thứ này, cho cô một ít vậy."
Cơ thể này của cô cũng bị đau bụng kinh, cho nên trước khi xuống nông thôn, mẹ cô Lâm Phương Thi đã cố ý tìm một túi đường phèn gừng, để cô đến tháng thì pha nước nóng uống.
Khương Lê tuy họ Khương nhưng lại rất ghét ăn gừng, điểm này, cô cũng không có lừa người.
Khương Thu Nguyệt nhìn thiếu nữ đột nhiên đưa đường phèn gừng cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Giọng cô nghe êm ái mềm mại, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngạo mạn như trước kia.
cô có chút không quen với sự dịu dàng đột ngột của Khương Lê nhưng cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền đến, cô vẫn nhận lấy, có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Ngay cả Thẩm Tuyết Vi ở bên chắn cũng không nhịn được mà nhìn Khương Lê nhiều hơn, chỉ là trong đáy mắt càng nhiều hơn là sự đánh giá và dò xét.
Dù sao thì sự thay đổi của Khương Lê quả thực có chút lớn, ví dụ như... cô đột nhiên không còn thân thiết với Hà Nhã Đình nữa.
Nghĩ đến mấy ngày sau vẫn phải tiếp tục như vậy, cô không khỏi thở dài một tiếng!
Than ôi!
Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, ăn cơm xong, Khương Lê liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Những thanh niên trí thức cùng ở ký túc xá cũng đã trở về.
Cô nằm trên giường, đôi mắt đẹp trong veo nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một lúc lâu sau, Khương Lê buồn chán ngồi dậy khỏi giường, vừa vặn nhìn thấy Khương Thu Nguyệt ôm bụng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong số những thanh niên trí thức cùng ở ký túc xá, Khương Thu Nguyệt có tính cách hơi cô lập, còn Thẩm Tuyết Vi thì có chút lạnh lùng, cả hai người này đều không phải là người nói nhiều nhưng lại có thể thường xuyên tụ tập với nhau.
Thẩm Tuyết Vi thấy cô như vậy, liền hỏi: "Thu Nguyệt, cô có phải là đến tháng rồi không?"
Khương Thu Nguyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nói: "Không sao, tôi nhịn một chút là được."
"Vậy thì buổi chiều nếu cô đau dữ dội quá, tôi sẽ giúp ngươi xin phép đại đội trưởng nghỉ một buổi."
Việc con gái đến tháng bị đau bụng kinh là chuyện rất bình thường. Khương Lê nhìn vẻ mặt khó chịu của Khương Thu Nguyệt, cô do dự một chút, vẫn mở va li của mình ra, lục lọi một hồi, đột nhiên nhìn thấy một miếng ngọc bội màu trắng rơi ra.
Trên miếng ngọc bội màu trắng đó, xỏ một sợi dây đỏ, ngọc bội là hình một đám mây lhắn.
Nhìn thấy miếng ngọc bội này, Khương Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhớ, trong nguyên tác, nữ chính Hà Nhã Đình chính là được một miếng ngọc bội, mới có được không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà thời gian cô có được ngọc bội không gian, chính là không lâu sau khi Khương Lê chết…
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Khương Lê... Chẳng lẽ, miếng ngọc bội không gian đó vốn là của cô?
Trong những năm này, ngọc cũng được coi là đồ quý, không phải ai cũng có. Nhưng lúc này Khương Lê còn chưa dám chắc chắn, vẫn nên cất miếng ngọc bội này đi đã, đến lúc đó hãy nói sau.
Cô lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy túi đường phèn gừng ở dưới đáy va li.
Cô lấy ra hai miếng nhỏ, đưa cho Khương Thu Nguyệt: "Lấy hai miếng đường phèn gừng pha nước nóng uống đi, có thể giảm đau một chút, tôi cũng không thích ăn mấy thứ này, cho cô một ít vậy."
Cơ thể này của cô cũng bị đau bụng kinh, cho nên trước khi xuống nông thôn, mẹ cô Lâm Phương Thi đã cố ý tìm một túi đường phèn gừng, để cô đến tháng thì pha nước nóng uống.
Khương Lê tuy họ Khương nhưng lại rất ghét ăn gừng, điểm này, cô cũng không có lừa người.
Khương Thu Nguyệt nhìn thiếu nữ đột nhiên đưa đường phèn gừng cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Giọng cô nghe êm ái mềm mại, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngạo mạn như trước kia.
cô có chút không quen với sự dịu dàng đột ngột của Khương Lê nhưng cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền đến, cô vẫn nhận lấy, có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Ngay cả Thẩm Tuyết Vi ở bên chắn cũng không nhịn được mà nhìn Khương Lê nhiều hơn, chỉ là trong đáy mắt càng nhiều hơn là sự đánh giá và dò xét.
Dù sao thì sự thay đổi của Khương Lê quả thực có chút lớn, ví dụ như... cô đột nhiên không còn thân thiết với Hà Nhã Đình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro