Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Moi Càng Nhiều...
Thẩm Tinh Băng
2024-11-21 18:06:42
Bí thư xưởng ủy này do ông La- xưởng trưởng ngày trước- đề bạt lên.
Tống Cao Phi không nói gì nữa.
Phùng Thi Tuệ không còn cách nào khác, đành phải tận chức tận trách mà chuẩn bị cho Tống Tử Dao xuống nông thôn gì đó.
Tống Tử Dao còn đứng một bên chỉ đạo:
“Mang hai hộp sữa mạch nha kia đi đi, dù sao trong nhà cũng không có ai uống.”
Phùng Thi Tuệ: Sao lại không ai uống? Bà ta còn định mang sang nhà mẹ đẻ đây.
“Ba con không thích thịt lợn đóng hộp, mấy hộp còn lại cho con mang đi đi.”
Phùng Thi Tuệ: Ba cô không thích ăn nhưng Vĩ Vĩ, San San thích ăn mà!
“Phiếu đường trong nhà còn bao nhiêu? Mua hết đường trắng đường đỏ cho con. À đúng rồi, mua thêm mấy gói Đại Bạch Thỏ mà con thích ăn nữa.”
Phùng Thi Tuệ không nhịn nổi nữa: “Con mang nhiều đường thế làm gì?”
Tống Tử Dao nâng mắt, hỏi: “Con yêu cầu nhiều lắm ạ?”
Cửa phòng nhà họ Tống đang mở đấy, lại còn ở tầng một, người lui tới hàng hiên đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà.
Hiển nhiên có người dựng lỗ tai hóng chuyện lên, Phùng Thi Tuệ vội cười nói: “Sao lại thế, mẹ sợ con không mang được nhiều đồ thôi.”
Tống Tử Dao nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
“Cũng phải, vậy lúc con đi thì mang ít đồ một chút, chăn bông áo bông dùng cho mùa đông thì mẹ gửi bưu điện cho con nhé.”
“Ấm siêu tốc với chậu rửa mặt thì con đến đó rồi mua.”
“Đúng rồi, con nhớ là phiếu công nghiệp trong nhà toàn để vài tháng không tiêu phải không? Cho con luôn đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu thứ gì cả.”
Phùng Thi Tuệ: “…”
Ngoài cửa lại có người khen: “Tiểu Phùng à, cô làm mẹ kế thật sự không có chỗ chê luôn!”
Phùng Thi Tuệ cười gượng vài tiếng, kiềm chế tính nết mà đi chuẩn bị theo lời Tống Tử Dao phân phó.
Phiếu công nghiệp phát dựa theo tỉ lệ tiền lương, 20 đồng một tờ, một tháng Tống Cao Phi được lĩnh năm tờ.
Trong nhà tích trữ hơn bốn mươi phiếu, bị Tống Tử Dao cầm đi hết.
Đàm Kim Hạ từng nói, thời đại này ở nông thôn cần thiết nhất là các loại vật dụng hàng ngày, nông dân gần như không có cửa có được phiếu công nghiệp.
Còn xà phòng, kem đánh răng các thứ cũng không dễ mua, cô phải lấy nhiều một chút.
Nhà máy thép tài đại khí thô, cũng phát cho thanh niên trí thức xuống nông thôn một ít phiếu trợ cấp và đồ bảo hiểm lao động.
…
Lúc xuất phát, Phùng Thi Tuệ mắt ngấn lệ tiễn Tống Tử Dao đến ga xe lửa.
Mãi đến khi xe lửa “xình xịch” đi xa, mặt Phùng Thi Tuệ mới trầm xuống.
Xuống nông thôn chịu đựng khổ sở cũng tốt.
Thế mới biết mẹ kế là bà đây đối xử với cô tốt đến mức nào.
Đợi đến khi Tống Tử Dao khóc lóc đòi về thành phố thì lại bàn chuyện cưới xin với nhà họ Lục, có khi còn dễ hơn.
Tống Cao Phi không nói gì nữa.
Phùng Thi Tuệ không còn cách nào khác, đành phải tận chức tận trách mà chuẩn bị cho Tống Tử Dao xuống nông thôn gì đó.
Tống Tử Dao còn đứng một bên chỉ đạo:
“Mang hai hộp sữa mạch nha kia đi đi, dù sao trong nhà cũng không có ai uống.”
Phùng Thi Tuệ: Sao lại không ai uống? Bà ta còn định mang sang nhà mẹ đẻ đây.
“Ba con không thích thịt lợn đóng hộp, mấy hộp còn lại cho con mang đi đi.”
Phùng Thi Tuệ: Ba cô không thích ăn nhưng Vĩ Vĩ, San San thích ăn mà!
“Phiếu đường trong nhà còn bao nhiêu? Mua hết đường trắng đường đỏ cho con. À đúng rồi, mua thêm mấy gói Đại Bạch Thỏ mà con thích ăn nữa.”
Phùng Thi Tuệ không nhịn nổi nữa: “Con mang nhiều đường thế làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tử Dao nâng mắt, hỏi: “Con yêu cầu nhiều lắm ạ?”
Cửa phòng nhà họ Tống đang mở đấy, lại còn ở tầng một, người lui tới hàng hiên đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà.
Hiển nhiên có người dựng lỗ tai hóng chuyện lên, Phùng Thi Tuệ vội cười nói: “Sao lại thế, mẹ sợ con không mang được nhiều đồ thôi.”
Tống Tử Dao nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
“Cũng phải, vậy lúc con đi thì mang ít đồ một chút, chăn bông áo bông dùng cho mùa đông thì mẹ gửi bưu điện cho con nhé.”
“Ấm siêu tốc với chậu rửa mặt thì con đến đó rồi mua.”
“Đúng rồi, con nhớ là phiếu công nghiệp trong nhà toàn để vài tháng không tiêu phải không? Cho con luôn đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu thứ gì cả.”
Phùng Thi Tuệ: “…”
Ngoài cửa lại có người khen: “Tiểu Phùng à, cô làm mẹ kế thật sự không có chỗ chê luôn!”
Phùng Thi Tuệ cười gượng vài tiếng, kiềm chế tính nết mà đi chuẩn bị theo lời Tống Tử Dao phân phó.
Phiếu công nghiệp phát dựa theo tỉ lệ tiền lương, 20 đồng một tờ, một tháng Tống Cao Phi được lĩnh năm tờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà tích trữ hơn bốn mươi phiếu, bị Tống Tử Dao cầm đi hết.
Đàm Kim Hạ từng nói, thời đại này ở nông thôn cần thiết nhất là các loại vật dụng hàng ngày, nông dân gần như không có cửa có được phiếu công nghiệp.
Còn xà phòng, kem đánh răng các thứ cũng không dễ mua, cô phải lấy nhiều một chút.
Nhà máy thép tài đại khí thô, cũng phát cho thanh niên trí thức xuống nông thôn một ít phiếu trợ cấp và đồ bảo hiểm lao động.
…
Lúc xuất phát, Phùng Thi Tuệ mắt ngấn lệ tiễn Tống Tử Dao đến ga xe lửa.
Mãi đến khi xe lửa “xình xịch” đi xa, mặt Phùng Thi Tuệ mới trầm xuống.
Xuống nông thôn chịu đựng khổ sở cũng tốt.
Thế mới biết mẹ kế là bà đây đối xử với cô tốt đến mức nào.
Đợi đến khi Tống Tử Dao khóc lóc đòi về thành phố thì lại bàn chuyện cưới xin với nhà họ Lục, có khi còn dễ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro