Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Không Có Phản Ứ...
Thẩm Tinh Băng
2024-11-21 18:06:42
Nói xong đủ loại lưu ý, Tống Tử Dao dừng lại nghĩ một chút, cầm gậy gỗ dưới mặt đất khoa tay múa chân để mô tả đại khái hình dáng của tủ đầu giường, “...... Thật ra, đồ cô muốn làm chính là kiểu tủ hợp thành từ nhiều ngăn kéo khác nhau.”
Được cô miêu tả cả bằng lời nói lẫn hình minh họa nên Đàm Hữu Lương cũng dễ dàng hình dung hơn rất nhiều, ông ấy tỏ vẻ mình có thể làm được.
Cuối cùng trao đổi kích cỡ thì mọi thứ coi như đã hoàn tất.
Về phần tiền công, chi phí nhân công và vật liệu đều không quá đắt.
Vốn dĩ Tống Tử Dao phải tự mua vật liệu làm gia cụ, nhưng vốn đại đội đã trồng một mảnh rừng để cung cấp gỗ, cho nên trực tiếp mua từ đại đội là được.
Tống Tử Dao đặt cọc trước hai đồng, xác nhận lại thời gian: “Sẽ mất khoảng bao lâu để làm xong vậy ạ?”
Đàm Hữu Lương nói: “Trước mắt thì tôi còn đang làm đơn của người khác...... Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện một ít cho cháu trước khi thu hoạch lúa mì.”
Tống Tử Dao nói: “Vậy cũng được, chú làm bàn ghế trước nhé, rương và tủ cứ từ từ.”
Đàm Hữu Lương gật đầu, thấy Tống Tử Dao không có ý định rời đi, liền hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Tử Dao không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nhưng cô thật sự tìm không thấy chuyện gì để nói nữa, đành phải lắc đầu, lưu luyến mà xoay người rời khỏi.
Lúc gần ra khỏi cổng, cô liếc nhìn Đàm Kim Hạ lần nữa.
Anh vẫn đang im lặng ăn cơm.
Ông trời ơi, làm sao để bắt chuyện với anh ấy đây?
Trong nhà, Vương Quế Anh tấm tắc thở dài một hơi: “Thanh niên trí thức Tống vừa tới kia, không những xinh đẹp mà còn có tiền, vừa đến đã đi đặt làm gia cụ! Mọi người có nhìn thấy cô ấy đeo đồng hồ không? Nhìn qua có vẻ còn đắt hơn nhiều so với đồng hồ của thanh niên trí thức Vương!”
Dư Tú cười nhạo một tiếng: “Chị dâu, chị rất hiểu biết đó, liếc mắt một cái cũng có thể biết được cái nào đắt hơn.”
Vương Quế Anh cười, không có vẻ gì là tức giận.
“Tốt xấu gì chị cũng là người trấn trên, chả nhẽ lại không có chút mắt nhìn này sao?”
Dư Tú phiền nhất là bộ dáng Vương Quế Anh tự khoe bản thân là người trấn trên, cô ta trợn mắt định đá xéo lại vài câu thì bị mẹ chồng cắt ngang.
Chu Khai Liên dùng đũa gõ hai tiếng vào miệng bát, trầm giọng giáo huấn: “Cơm và thức ăn cũng không chặn được miệng của mấy cô!”
Chu Khai Liên là người có tiếng đanh đá trong đội nên hai cô con dâu đều sợ bà, nghe vậy liền im lặng.
Nhất thời trên bàn ăn yên tĩnh không chút tiếng động.
Một lát sau, Đàm Kim Hạ buông chiếc đũa, “Con ăn no rồi, ra ngoài trước.”
Chu Khai Liên hô: “Trời đã tối rồi con còn tính đi đâu?”
Đàm Kim Hạ cũng không quay đầu lại nói: “Lên núi dạo một vòng rồi về.”
Nói xong, anh liền dắt con chó đen lớn ra cửa.
Con chó này được Đàm Kim Hạ thuần hóa trở thành một tay bắt thỏ cừ khôi, một người một chó thường xuyên lên núi dạo vài vòng, đến tận lúc nửa đêm mới trở về, mỗi lần về đều có chút thu hoạch.
Được cô miêu tả cả bằng lời nói lẫn hình minh họa nên Đàm Hữu Lương cũng dễ dàng hình dung hơn rất nhiều, ông ấy tỏ vẻ mình có thể làm được.
Cuối cùng trao đổi kích cỡ thì mọi thứ coi như đã hoàn tất.
Về phần tiền công, chi phí nhân công và vật liệu đều không quá đắt.
Vốn dĩ Tống Tử Dao phải tự mua vật liệu làm gia cụ, nhưng vốn đại đội đã trồng một mảnh rừng để cung cấp gỗ, cho nên trực tiếp mua từ đại đội là được.
Tống Tử Dao đặt cọc trước hai đồng, xác nhận lại thời gian: “Sẽ mất khoảng bao lâu để làm xong vậy ạ?”
Đàm Hữu Lương nói: “Trước mắt thì tôi còn đang làm đơn của người khác...... Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện một ít cho cháu trước khi thu hoạch lúa mì.”
Tống Tử Dao nói: “Vậy cũng được, chú làm bàn ghế trước nhé, rương và tủ cứ từ từ.”
Đàm Hữu Lương gật đầu, thấy Tống Tử Dao không có ý định rời đi, liền hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Tử Dao không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nhưng cô thật sự tìm không thấy chuyện gì để nói nữa, đành phải lắc đầu, lưu luyến mà xoay người rời khỏi.
Lúc gần ra khỏi cổng, cô liếc nhìn Đàm Kim Hạ lần nữa.
Anh vẫn đang im lặng ăn cơm.
Ông trời ơi, làm sao để bắt chuyện với anh ấy đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà, Vương Quế Anh tấm tắc thở dài một hơi: “Thanh niên trí thức Tống vừa tới kia, không những xinh đẹp mà còn có tiền, vừa đến đã đi đặt làm gia cụ! Mọi người có nhìn thấy cô ấy đeo đồng hồ không? Nhìn qua có vẻ còn đắt hơn nhiều so với đồng hồ của thanh niên trí thức Vương!”
Dư Tú cười nhạo một tiếng: “Chị dâu, chị rất hiểu biết đó, liếc mắt một cái cũng có thể biết được cái nào đắt hơn.”
Vương Quế Anh cười, không có vẻ gì là tức giận.
“Tốt xấu gì chị cũng là người trấn trên, chả nhẽ lại không có chút mắt nhìn này sao?”
Dư Tú phiền nhất là bộ dáng Vương Quế Anh tự khoe bản thân là người trấn trên, cô ta trợn mắt định đá xéo lại vài câu thì bị mẹ chồng cắt ngang.
Chu Khai Liên dùng đũa gõ hai tiếng vào miệng bát, trầm giọng giáo huấn: “Cơm và thức ăn cũng không chặn được miệng của mấy cô!”
Chu Khai Liên là người có tiếng đanh đá trong đội nên hai cô con dâu đều sợ bà, nghe vậy liền im lặng.
Nhất thời trên bàn ăn yên tĩnh không chút tiếng động.
Một lát sau, Đàm Kim Hạ buông chiếc đũa, “Con ăn no rồi, ra ngoài trước.”
Chu Khai Liên hô: “Trời đã tối rồi con còn tính đi đâu?”
Đàm Kim Hạ cũng không quay đầu lại nói: “Lên núi dạo một vòng rồi về.”
Nói xong, anh liền dắt con chó đen lớn ra cửa.
Con chó này được Đàm Kim Hạ thuần hóa trở thành một tay bắt thỏ cừ khôi, một người một chó thường xuyên lên núi dạo vài vòng, đến tận lúc nửa đêm mới trở về, mỗi lần về đều có chút thu hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro