Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Hết Ngày Đầu Ti...
Thẩm Tinh Băng
2024-11-21 18:06:42
Cô được như ý nguyện nhìn thấy Đàm Kim Hạ, nhưng có vẻ như cô không thể hấp dẫn được tầm mắt của anh.
Từ nhỏ Tống Tử Dao đã được người khác khen đáng yêu, lớn lên sẽ trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, đương nhiên cô không phải kiểu người đẹp mà không biết mình đẹp.
Tương phản, cô rất rõ ràng ở độ tuổi này, bản thân có đủ vốn liếng để thu hút ánh mắt của người khác phái.
Thế nhưng, Đàm Kim Hạ mười chín tuổi còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Câu đầu tiên nói với cô còn là “Không nên nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy!”......
U sầu một lúc, Tống Tử Dao lại xốc tinh thần lên.
Không sao hết, mới là ngày đầu tiên thôi!
Nếu Đàm Kim Hạ mười chín tuổi không yêu cô từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi giống như Đàm Kim Hạ bốn mươi tuổi, vậy lần này đổi thành cô chủ động!
Ngày hôm sau, thanh niên trí thức mới tới sẽ bắt đầu tham gia lao động.
Năm giờ rưỡi, Lưu Thanh Bình gõ cửa phòng từng thanh niên trí thức mới tới, yêu cầu mọi người rời giường.
Đêm qua Tống Tử Dao ngủ muộn khiến đầu óc có chút choáng váng, mãi đến khi rửa mặt bằng nước lạnh mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Văn Tuyết lẩm bẩm oán giận: “Không ăn sáng đã phải bắt đầu làm việc, nào có sức mà làm......”
Lưu Thanh Bình giải thích: “Đây là việc cần phải làm lúc sáng sớm, hai giờ sau trở về ăn sáng, sau đó mới làm việc của buổi sáng.”
Trên đường tới nơi tập hợp, Vương Nhất Quang nhân cơ hội giải thích cặn kẽ nội quy làm việc cho mọi người.
“Thời gian làm việc trong một ngày được chia làm ba phần: sáng sớm, buổi sáng, và buổi chiều. Sáng sớm được tính hai công, buổi sáng và buổi chiều mỗi buổi tính bốn công, làm đủ một ngày sẽ được tính mười công.”
“Nhưng đây không phải số công có thể đổi thành tiền cuối cùng, còn phải căn cứ vào đánh giá cấp độ của mỗi người tới đổi. Ví dụ như nếu đánh giá của đồng chí là cấp một, như vậy có thể đổi thành mười công điểm, nếu là cấp hai thì có thể đổi được 9.5 công điểm, cứ như vậy mà tính.”
“Đánh giá cấp bậc sẽ dựa vào kỹ năng làm việc, chất lượng và hiệu quả lao động, mỗi năm đều tổ chức hai lần đại hội đánh giá cấp bậc.”
“Tới cuối năm sẽ bắt đầu hạch toán năm vừa rồi đồng chí được phân phát bao nhiêu đồ vật, khấu trừ công điểm xong nếu còn thừa thì có thể đem công điểm còn dư đổi thành tiền.”
Chu Thự Quang hiếm khi mở miệng, hỏi: “Trong số các thanh niên trí thức có ai được đánh giá cấp một không?”
Một đồng chí nam nhìn qua khá thành thật, hơi xấu hổ giơ tay, “Tôi, tôi được đánh giá cấp một.”
Có người thấy vậy liền cười, “Anh Triệu Quang Minh là người gánh vác gia đình, sao có thể không chăm chỉ làm việc cho được?”
Ánh mắt mơ hồ của mọi người đều dừng ở trên người Triệu Quang Minh cùng Lưu Thanh Bình.
Trong nháy mắt thì Tống Tử Dao cũng đã hiểu, xem ra hai người này là một đôi.
Khó trách Triệu Quang Minh là đồng chí nam duy nhất cùng đồng chí nữ kết nhóm ăn cơm.
Văn Tuyết còn ngu xuẩn hỏi: “Gánh vác ai vậy?”
Không đợi có người trả lời câu hỏi của Văn Tuyết, Liêu Hồng Mai đột nhiên hỏi: “Sao Mạnh Tinh không cùng đi làm việc với chúng ta?”
Từ nhỏ Tống Tử Dao đã được người khác khen đáng yêu, lớn lên sẽ trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, đương nhiên cô không phải kiểu người đẹp mà không biết mình đẹp.
Tương phản, cô rất rõ ràng ở độ tuổi này, bản thân có đủ vốn liếng để thu hút ánh mắt của người khác phái.
Thế nhưng, Đàm Kim Hạ mười chín tuổi còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Câu đầu tiên nói với cô còn là “Không nên nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy!”......
U sầu một lúc, Tống Tử Dao lại xốc tinh thần lên.
Không sao hết, mới là ngày đầu tiên thôi!
Nếu Đàm Kim Hạ mười chín tuổi không yêu cô từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi giống như Đàm Kim Hạ bốn mươi tuổi, vậy lần này đổi thành cô chủ động!
Ngày hôm sau, thanh niên trí thức mới tới sẽ bắt đầu tham gia lao động.
Năm giờ rưỡi, Lưu Thanh Bình gõ cửa phòng từng thanh niên trí thức mới tới, yêu cầu mọi người rời giường.
Đêm qua Tống Tử Dao ngủ muộn khiến đầu óc có chút choáng váng, mãi đến khi rửa mặt bằng nước lạnh mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Văn Tuyết lẩm bẩm oán giận: “Không ăn sáng đã phải bắt đầu làm việc, nào có sức mà làm......”
Lưu Thanh Bình giải thích: “Đây là việc cần phải làm lúc sáng sớm, hai giờ sau trở về ăn sáng, sau đó mới làm việc của buổi sáng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường tới nơi tập hợp, Vương Nhất Quang nhân cơ hội giải thích cặn kẽ nội quy làm việc cho mọi người.
“Thời gian làm việc trong một ngày được chia làm ba phần: sáng sớm, buổi sáng, và buổi chiều. Sáng sớm được tính hai công, buổi sáng và buổi chiều mỗi buổi tính bốn công, làm đủ một ngày sẽ được tính mười công.”
“Nhưng đây không phải số công có thể đổi thành tiền cuối cùng, còn phải căn cứ vào đánh giá cấp độ của mỗi người tới đổi. Ví dụ như nếu đánh giá của đồng chí là cấp một, như vậy có thể đổi thành mười công điểm, nếu là cấp hai thì có thể đổi được 9.5 công điểm, cứ như vậy mà tính.”
“Đánh giá cấp bậc sẽ dựa vào kỹ năng làm việc, chất lượng và hiệu quả lao động, mỗi năm đều tổ chức hai lần đại hội đánh giá cấp bậc.”
“Tới cuối năm sẽ bắt đầu hạch toán năm vừa rồi đồng chí được phân phát bao nhiêu đồ vật, khấu trừ công điểm xong nếu còn thừa thì có thể đem công điểm còn dư đổi thành tiền.”
Chu Thự Quang hiếm khi mở miệng, hỏi: “Trong số các thanh niên trí thức có ai được đánh giá cấp một không?”
Một đồng chí nam nhìn qua khá thành thật, hơi xấu hổ giơ tay, “Tôi, tôi được đánh giá cấp một.”
Có người thấy vậy liền cười, “Anh Triệu Quang Minh là người gánh vác gia đình, sao có thể không chăm chỉ làm việc cho được?”
Ánh mắt mơ hồ của mọi người đều dừng ở trên người Triệu Quang Minh cùng Lưu Thanh Bình.
Trong nháy mắt thì Tống Tử Dao cũng đã hiểu, xem ra hai người này là một đôi.
Khó trách Triệu Quang Minh là đồng chí nam duy nhất cùng đồng chí nữ kết nhóm ăn cơm.
Văn Tuyết còn ngu xuẩn hỏi: “Gánh vác ai vậy?”
Không đợi có người trả lời câu hỏi của Văn Tuyết, Liêu Hồng Mai đột nhiên hỏi: “Sao Mạnh Tinh không cùng đi làm việc với chúng ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro