Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Không Cho Mượn
Thẩm Tinh Băng
2024-11-21 18:06:42
Sau khi Đàm Tùng Học và những người khác rời đi, Tống Tử Dao cũng ôm cái eo đau nhức của mình đi về khu nhà tập thể.
Làm việc buổi sáng sớm, nên cô không muốn nấu cơm sáng nữa.
Tống Tử Dao mượn nước nóng của Lưu Thanh Bình, làm một chén sữa bạch nha, ăn kèm với bánh quy là có thể thành bữa ăn.
Liêu Hồng Mai thò đầu vào nhìn: ''Tử Dao có thể cho tôi mượn một lon sữa mạch nha không, khi tôi đi có nhiều đồ không thể cầm theo, chờ tháng sau mẹ tôi gửi tới thì sẽ trả lại cho cô.''
Mặc dù cha mẹ Liêu Hồng Mai đều là vợ chồng công nhân viên, nhưng trước giờ cô ta không được người nhà coi trọng, cô ta có miếng ăn no bụng đã là không tồi, nhiều hơn nữa cũng đừng nghĩ tới.
Vì thế Liêu Hồng Mai thường xuyên hỏi mượn đồ cô, nhỏ thì là dây cột tóc, bút chì, lớn thì là tiền bạc, nhưng chưa bao giờ trả lại.
Ban đầu Tống Tử Dao bị Phùng Thi Duệ dạy cho trở thành người hướng nội nhát gan mà không có bạn bè, khiến cô rất quý Liêu Hồng Mai chủ động tới gần mình, vậy nên cô cũng không so đo vật chất với cô ta, cũng không biết có bao nhiêu thứ tốt cô đã để lọt qua kẽ tay......
Kí ức này vốn đã mơ hồ, nhưng bởi vì hành vi của Liêu Hồng Mai khiến cô phải nhớ lại.
Mượn sữa bạch nha sao?
Chắc chắn cô ta sẽ không trả lại.
Tống Tử Dao cũng không thèm viện cớ mà nói thẳng: ''Không cho mượn.''
Liêu Hồng Mai bị từ chối thẳng thừng, vẻ mặt bỗng chốc mất tự nhiên, lại nói tiếp: ''Vậy cho tôi mượn hai đôi găng tay và một cục xà phòng đi, tôi đều để đồ nhà máy phát ở nhà rồi.''
''Không cho mượn.''
Sắc mặt Liêu Hồng Mai có phần tức giận, ''Tống Tử Dao, tôi đã nói chuyện đó là do tôi không cố ý mà, đến mức cô phải tuyệt giao với tôi sao?''
''Ừ, đúng vậy, cô không nói thì tôi còn không nhớ,'' Tống Tử Dao chớp mắt, nhìn qua, ''Tôi chính thức tuyên bố, chúng ta tuyệt giao, sau này cô đừng làm phiền tôi.''
Nói xong, Tống Tử Dao quay người đi, không hề chú ý đến cô ta.
Vẻ mặt Liêu Hồng Mai hoàn toàn sụp đổ, cô ta tức giận trở về phòng.
Văn Tuyết đang uống sữa mạch nha, mùi thơm bay khắp phòng.
Mà Liêu Hồng Mai còn không có bữa sáng, đói đến không chịu nổi.
Trong lòng cô ta tức giận, hung hăng chà chà chân, cố tình lớn tiếng nói: ''Sau này cô đừng tới van xin tôi làm bạn với cô!''
Không biết Tống Tử Dao ở cách vách có nghe thấy không, ngược lại còn bị Văn Tuyết cười nhạo một tiếng: ''Mặt dày thật.''
Liêu Hồng Mai tức giận lại không dám nói gì, hơn nữa còn vừa mệt vừa đói, cuối cùng tủi thân bật khóc thành tiếng, ''Mọi người đều ức hiếp tôi huhuhu...........?''
Tiếng khóc của cô thu hút người khác.
Biết được vấn đề là vì bữa sáng thì mọi người đều không biết nói gì.
Cuối cùng, vẫn là đại đội trưởng Vương Nhất Quang bưng cho cô ta một chén cháo bột ngô.
Làm việc buổi sáng sớm, nên cô không muốn nấu cơm sáng nữa.
Tống Tử Dao mượn nước nóng của Lưu Thanh Bình, làm một chén sữa bạch nha, ăn kèm với bánh quy là có thể thành bữa ăn.
Liêu Hồng Mai thò đầu vào nhìn: ''Tử Dao có thể cho tôi mượn một lon sữa mạch nha không, khi tôi đi có nhiều đồ không thể cầm theo, chờ tháng sau mẹ tôi gửi tới thì sẽ trả lại cho cô.''
Mặc dù cha mẹ Liêu Hồng Mai đều là vợ chồng công nhân viên, nhưng trước giờ cô ta không được người nhà coi trọng, cô ta có miếng ăn no bụng đã là không tồi, nhiều hơn nữa cũng đừng nghĩ tới.
Vì thế Liêu Hồng Mai thường xuyên hỏi mượn đồ cô, nhỏ thì là dây cột tóc, bút chì, lớn thì là tiền bạc, nhưng chưa bao giờ trả lại.
Ban đầu Tống Tử Dao bị Phùng Thi Duệ dạy cho trở thành người hướng nội nhát gan mà không có bạn bè, khiến cô rất quý Liêu Hồng Mai chủ động tới gần mình, vậy nên cô cũng không so đo vật chất với cô ta, cũng không biết có bao nhiêu thứ tốt cô đã để lọt qua kẽ tay......
Kí ức này vốn đã mơ hồ, nhưng bởi vì hành vi của Liêu Hồng Mai khiến cô phải nhớ lại.
Mượn sữa bạch nha sao?
Chắc chắn cô ta sẽ không trả lại.
Tống Tử Dao cũng không thèm viện cớ mà nói thẳng: ''Không cho mượn.''
Liêu Hồng Mai bị từ chối thẳng thừng, vẻ mặt bỗng chốc mất tự nhiên, lại nói tiếp: ''Vậy cho tôi mượn hai đôi găng tay và một cục xà phòng đi, tôi đều để đồ nhà máy phát ở nhà rồi.''
''Không cho mượn.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Liêu Hồng Mai có phần tức giận, ''Tống Tử Dao, tôi đã nói chuyện đó là do tôi không cố ý mà, đến mức cô phải tuyệt giao với tôi sao?''
''Ừ, đúng vậy, cô không nói thì tôi còn không nhớ,'' Tống Tử Dao chớp mắt, nhìn qua, ''Tôi chính thức tuyên bố, chúng ta tuyệt giao, sau này cô đừng làm phiền tôi.''
Nói xong, Tống Tử Dao quay người đi, không hề chú ý đến cô ta.
Vẻ mặt Liêu Hồng Mai hoàn toàn sụp đổ, cô ta tức giận trở về phòng.
Văn Tuyết đang uống sữa mạch nha, mùi thơm bay khắp phòng.
Mà Liêu Hồng Mai còn không có bữa sáng, đói đến không chịu nổi.
Trong lòng cô ta tức giận, hung hăng chà chà chân, cố tình lớn tiếng nói: ''Sau này cô đừng tới van xin tôi làm bạn với cô!''
Không biết Tống Tử Dao ở cách vách có nghe thấy không, ngược lại còn bị Văn Tuyết cười nhạo một tiếng: ''Mặt dày thật.''
Liêu Hồng Mai tức giận lại không dám nói gì, hơn nữa còn vừa mệt vừa đói, cuối cùng tủi thân bật khóc thành tiếng, ''Mọi người đều ức hiếp tôi huhuhu...........?''
Tiếng khóc của cô thu hút người khác.
Biết được vấn đề là vì bữa sáng thì mọi người đều không biết nói gì.
Cuối cùng, vẫn là đại đội trưởng Vương Nhất Quang bưng cho cô ta một chén cháo bột ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro