Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Tặng Kẹo
Thẩm Tinh Băng
2024-11-24 15:17:59
Tống Tử Dao nhớ tới khi sáng Đàm Tùng Học đã nói, nói chú tư của cậu ấy dạy cho một đạo lý là “trên đời không có bánh bao có nhân miễn phí”.
Bánh quy lúc này vẫn tính là lương thực, muốn mua thì cần có phiếu lương thực.
Nửa cân lương thực, lấy làm quà cảm ơn gì đó thì thật sự là hơi quá.
Chắc chắn Đàm Kim Hạ cho rằng đây là “bánh bao có nhân miễn phí” rồi.
Tống Tử Dao đành phải giữ bánh quy lại.
Nhưng lại nhét một nắm Đại Bạch Thỏ vào trong tay Đàm Kim Hạ.
“Mấy viên kẹo thôi mà, anh không lấy thì lòng tôi cảm thấy áy náy lắm.”
Không đợi Đàm Kim Hạ từ chối, Tống Tử Dao đã xoay người qua chỗ khác, tự thu dọn tự xách đồ lên, mãi đến khi thấy bóng người trên mặt đất xoay người rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Aiz, cô chỉ muốn cho anh ăn thôi mà.
Không dễ chút nào.
Thừa dịp mọi người còn chưa tan làm, Tống Tử Dao vào không gian, lấy từ tủ lạnh ra một ít xương sườn và thịt ba chỉ, coi như mình mua từ huyện về.
Bỏ thêm ít bột mỳ và gạo vào nữa.
Có khi sau này không thường xuyên lên huyện được, Tống Tử Dao tính nhân cơ hội lấy thêm nhiều đồ từ không gian ra.
Cô tìm kiếm khắp nơi, cảm thấy có thể lấy ra ít nấm hương khô, mộc nhĩ khô, măng khô, táo tàu, vừng gì đó.
Vừa làm xong hết thì cô gái bán hàng ở hợp tác xã đã đi tới.
Trên vai khiêng nồi sắt của cô.
Tống Tử Dao trợn mắt há mồm nhìn cô gái nhỏ khiêng nồi sắt mà bước đi như bay.
Đấy là nồi sắt tám ấn* đấy, vừa to vừa dày!
*ấn là đơn vị đo riêng dành cho nồi sắt, chỉ đường kính của nồi, 8 ấn là 72cm
Người bán hàng mua đồ hộ là nghĩa vụ thôi.
Không ngờ còn giao hàng tới tận cửa.
Cô gái đặt nồi sắt xuống đất, bên trong còn có ấm siêu và chậu tráng men.
“Tôi thấy cơ thể cô yếu ớt không có sức lực, nên mang đến đây cho cô. Cô đếm thử xem có bị rơi rớt món gì không.”
Nhìn một cái là có thể đếm đủ rồi, Tống Tử Dao vội gật đầu: “Đủ rồi. Cô nghỉ chút đi, tôi rót cho cô bát nước.”
Trời nóng nực, cô gái cũng khát nên không giả bộ làm gì.
Tống Tử Dao vốn định rót bát nước đường, nhưng vào phòng mới nhớ ấm siêu của cô chỉ vừa được mua về, còn chưa nấu nước.
Lúc trước muốn uống nước sôi toàn đi tìm Lưu Thanh Bình, bây giờ Lưu Thanh Bình chưa về, cửa cũng khóa.
Thật ra có thể uống luôn nước giếng, nhưng con gái nhà người ta vất vả mang đồ đến tận cửa cho cô như thế, cô ngại lấy một bát nước giếng cho cô ấy.
Ngẫm nghĩ, Tống Tử Dao mở lọ đào vàng mới mua hôm nay ra, rót ra một cái bát.
Cô gái nhìn thấy lọ đào vàng thì hoảng sợ: “Tôi, tôi uống chén nước trắng là được rồi!”
Tống Tử Dao khuyên mãi cô gái mới ngượng ngùng nhận lấy cái bát.
Cô vừa uống vừa nói chuyện với Tống Tử Dao.
Chỉ chốc lát sau hai người đã quen thân hơn.
Cô gái tên Đào Xuân Ni, mười sáu tuổi, tốt nghiệp cấp 2, là con gái của kế toán viên của đại đội.
Trên cô còn có năm người anh, là hòn ngọc quý duy nhất trong nhà.
Bánh quy lúc này vẫn tính là lương thực, muốn mua thì cần có phiếu lương thực.
Nửa cân lương thực, lấy làm quà cảm ơn gì đó thì thật sự là hơi quá.
Chắc chắn Đàm Kim Hạ cho rằng đây là “bánh bao có nhân miễn phí” rồi.
Tống Tử Dao đành phải giữ bánh quy lại.
Nhưng lại nhét một nắm Đại Bạch Thỏ vào trong tay Đàm Kim Hạ.
“Mấy viên kẹo thôi mà, anh không lấy thì lòng tôi cảm thấy áy náy lắm.”
Không đợi Đàm Kim Hạ từ chối, Tống Tử Dao đã xoay người qua chỗ khác, tự thu dọn tự xách đồ lên, mãi đến khi thấy bóng người trên mặt đất xoay người rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Aiz, cô chỉ muốn cho anh ăn thôi mà.
Không dễ chút nào.
Thừa dịp mọi người còn chưa tan làm, Tống Tử Dao vào không gian, lấy từ tủ lạnh ra một ít xương sườn và thịt ba chỉ, coi như mình mua từ huyện về.
Bỏ thêm ít bột mỳ và gạo vào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có khi sau này không thường xuyên lên huyện được, Tống Tử Dao tính nhân cơ hội lấy thêm nhiều đồ từ không gian ra.
Cô tìm kiếm khắp nơi, cảm thấy có thể lấy ra ít nấm hương khô, mộc nhĩ khô, măng khô, táo tàu, vừng gì đó.
Vừa làm xong hết thì cô gái bán hàng ở hợp tác xã đã đi tới.
Trên vai khiêng nồi sắt của cô.
Tống Tử Dao trợn mắt há mồm nhìn cô gái nhỏ khiêng nồi sắt mà bước đi như bay.
Đấy là nồi sắt tám ấn* đấy, vừa to vừa dày!
*ấn là đơn vị đo riêng dành cho nồi sắt, chỉ đường kính của nồi, 8 ấn là 72cm
Người bán hàng mua đồ hộ là nghĩa vụ thôi.
Không ngờ còn giao hàng tới tận cửa.
Cô gái đặt nồi sắt xuống đất, bên trong còn có ấm siêu và chậu tráng men.
“Tôi thấy cơ thể cô yếu ớt không có sức lực, nên mang đến đây cho cô. Cô đếm thử xem có bị rơi rớt món gì không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn một cái là có thể đếm đủ rồi, Tống Tử Dao vội gật đầu: “Đủ rồi. Cô nghỉ chút đi, tôi rót cho cô bát nước.”
Trời nóng nực, cô gái cũng khát nên không giả bộ làm gì.
Tống Tử Dao vốn định rót bát nước đường, nhưng vào phòng mới nhớ ấm siêu của cô chỉ vừa được mua về, còn chưa nấu nước.
Lúc trước muốn uống nước sôi toàn đi tìm Lưu Thanh Bình, bây giờ Lưu Thanh Bình chưa về, cửa cũng khóa.
Thật ra có thể uống luôn nước giếng, nhưng con gái nhà người ta vất vả mang đồ đến tận cửa cho cô như thế, cô ngại lấy một bát nước giếng cho cô ấy.
Ngẫm nghĩ, Tống Tử Dao mở lọ đào vàng mới mua hôm nay ra, rót ra một cái bát.
Cô gái nhìn thấy lọ đào vàng thì hoảng sợ: “Tôi, tôi uống chén nước trắng là được rồi!”
Tống Tử Dao khuyên mãi cô gái mới ngượng ngùng nhận lấy cái bát.
Cô vừa uống vừa nói chuyện với Tống Tử Dao.
Chỉ chốc lát sau hai người đã quen thân hơn.
Cô gái tên Đào Xuân Ni, mười sáu tuổi, tốt nghiệp cấp 2, là con gái của kế toán viên của đại đội.
Trên cô còn có năm người anh, là hòn ngọc quý duy nhất trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro