Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Không Đúng
Thẩm Tinh Băng
2024-11-21 18:06:42
Người trong lòng của Lục Minh thuộc gia đình có thành phần không tốt nên Trần Nghiên không thích.
Trần Nghiên nhìn trúng Tống Tử Dao, chính là thấy gia thế trong sạch của cô, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách nhu thuận, muốn để cô trở thành công cụ khiến con trai bà ta hồi tâm chuyển ý.
Mà Phùng Thi Tuệ đều biết những việc này, nhưng bà ta vẫn rất cố gắng để thúc đẩy việc hôn nhân này, chính là muốn lợi dụng Tống Tử Dao để bay lên cành cao, vì đứa con gái ruột của mình mưu cầu chỗ tốt.
Hai người vừa giỗ dành vừa giấu giếm, khiến Tống Tử Dao cho rằng Lục Minh cũng chung tình với với cô, làm cô vô cùng vui vẻ mà đâm đầu vào.
Lắc đầu, đem những rắc rối đời trước ở nhà họ Lục loại bỏ, Tống Tử Dao đi đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Phùng Thi Tuệ còn ở nơi đó vui vẻ: “Điều kiện của Lục Minh rất tốt, gia đình lại càng không cần phải nói, chỉ nói riêng về cậu ấy, chờ đến khi cậu ấy tốt nghiệp xong đại học công nông binh thì chắc chắn sẽ có một loạt các công việc tốt chờ cậu ấy chọn, tiền đồ......”
Phùng Thi Tuệ nói còn chưa nói xong, liền thấy Tống Tử Dao không nói một lời mở cửa ra, rồi đi ra ngoài.
Cửa phát ra tiếng “Phanh” mà đóng lại.
Phùng Thi Tuệ sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi Tống Tử San: “Con bé bị làm sao vậy?”
“Làm sao mà con biết được?!” Tống Tử San dẩu miệng, mắt trợn trắng, “Tính tình lớn như vậy, còn không phải là do mẹ chiều ra hay sao.”
Không, không đúng!
Tống Tử Dao bị bà ta giáo dục cho vô cùng dịu ngoan hiểu lễ, tuyệt đối sẽ không đóng cửa trước mặt bà ta như vậy.
Vẻ mặt của Phùng Thi Tuệ không rõ.
Chẳng lẽ Tống Tử Dao không muốn gả chồng?
-
Đối diện với vẻ mặt dối trá của mẹ kế khiến Tống Tử Dao vừa thấy liền buồn nôn.
Sau khi đi ra khỏi nhà, cô hít một hơi không khí trong lành, có chút xa lạ mà tìm đường đi tới chỗ muốn đến.
Xưởng thép của tỉnh An đông là một xưởng lớn chứa vạn người, được hưởng phúc lợi cao đãi ngộ tốt. Ví vụ như nhà ở, trừ bỏ dãy nhà ngang và dãy nhà lớn trệt phía tây thì còn lại ở phía bắc là một số nhà lầu đơn lập.
Cha của Tống Tử Dao là Tống Cao Phi tuy rằng hiện tại là phó xưởng trưởng, nhưng thời điểm phân phòng năm đó chỉ là một người công nhân bình thường, theo lý thuyết không có tư cách được trụ ở nhà lầu đơn lập.
Phòng ở này của nhà họ Tống hoàn toàn dựa vào nhà ngoại của Tống Tử Dao.
Mẹ ruột của Tống Tử Dao tên là La Lâm, La Lâm là con gái của lão xưởng trưởng, cũng từng là trưởng khoa thiết bị của xưởng thép.
Mười một năm trước, xưởng thép hưởng ứng lời kêu gọi chi viện xây dựng của nhà nước, La Lâm bỏ xuống con gái mới năm tuổi để tích cực báo danh đi Tây Nam.
Ai ngờ một năm sau, khi vận chuyển một đám thiết bị thì gặp phải núi đất sạt lở, La Lâm liều chết mà cứu sống được mấy người đồng sự, còn bản thân lại bị đất đá chôn vùi cùng với một đống thiết bị.
Trần Nghiên nhìn trúng Tống Tử Dao, chính là thấy gia thế trong sạch của cô, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách nhu thuận, muốn để cô trở thành công cụ khiến con trai bà ta hồi tâm chuyển ý.
Mà Phùng Thi Tuệ đều biết những việc này, nhưng bà ta vẫn rất cố gắng để thúc đẩy việc hôn nhân này, chính là muốn lợi dụng Tống Tử Dao để bay lên cành cao, vì đứa con gái ruột của mình mưu cầu chỗ tốt.
Hai người vừa giỗ dành vừa giấu giếm, khiến Tống Tử Dao cho rằng Lục Minh cũng chung tình với với cô, làm cô vô cùng vui vẻ mà đâm đầu vào.
Lắc đầu, đem những rắc rối đời trước ở nhà họ Lục loại bỏ, Tống Tử Dao đi đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Phùng Thi Tuệ còn ở nơi đó vui vẻ: “Điều kiện của Lục Minh rất tốt, gia đình lại càng không cần phải nói, chỉ nói riêng về cậu ấy, chờ đến khi cậu ấy tốt nghiệp xong đại học công nông binh thì chắc chắn sẽ có một loạt các công việc tốt chờ cậu ấy chọn, tiền đồ......”
Phùng Thi Tuệ nói còn chưa nói xong, liền thấy Tống Tử Dao không nói một lời mở cửa ra, rồi đi ra ngoài.
Cửa phát ra tiếng “Phanh” mà đóng lại.
Phùng Thi Tuệ sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi Tống Tử San: “Con bé bị làm sao vậy?”
“Làm sao mà con biết được?!” Tống Tử San dẩu miệng, mắt trợn trắng, “Tính tình lớn như vậy, còn không phải là do mẹ chiều ra hay sao.”
Không, không đúng!
Tống Tử Dao bị bà ta giáo dục cho vô cùng dịu ngoan hiểu lễ, tuyệt đối sẽ không đóng cửa trước mặt bà ta như vậy.
Vẻ mặt của Phùng Thi Tuệ không rõ.
Chẳng lẽ Tống Tử Dao không muốn gả chồng?
-
Đối diện với vẻ mặt dối trá của mẹ kế khiến Tống Tử Dao vừa thấy liền buồn nôn.
Sau khi đi ra khỏi nhà, cô hít một hơi không khí trong lành, có chút xa lạ mà tìm đường đi tới chỗ muốn đến.
Xưởng thép của tỉnh An đông là một xưởng lớn chứa vạn người, được hưởng phúc lợi cao đãi ngộ tốt. Ví vụ như nhà ở, trừ bỏ dãy nhà ngang và dãy nhà lớn trệt phía tây thì còn lại ở phía bắc là một số nhà lầu đơn lập.
Cha của Tống Tử Dao là Tống Cao Phi tuy rằng hiện tại là phó xưởng trưởng, nhưng thời điểm phân phòng năm đó chỉ là một người công nhân bình thường, theo lý thuyết không có tư cách được trụ ở nhà lầu đơn lập.
Phòng ở này của nhà họ Tống hoàn toàn dựa vào nhà ngoại của Tống Tử Dao.
Mẹ ruột của Tống Tử Dao tên là La Lâm, La Lâm là con gái của lão xưởng trưởng, cũng từng là trưởng khoa thiết bị của xưởng thép.
Mười một năm trước, xưởng thép hưởng ứng lời kêu gọi chi viện xây dựng của nhà nước, La Lâm bỏ xuống con gái mới năm tuổi để tích cực báo danh đi Tây Nam.
Ai ngờ một năm sau, khi vận chuyển một đám thiết bị thì gặp phải núi đất sạt lở, La Lâm liều chết mà cứu sống được mấy người đồng sự, còn bản thân lại bị đất đá chôn vùi cùng với một đống thiết bị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro