[Thập Niên 70] Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn Được Ôm Trở Lại
Cướp Đứa Trẻ 2
Mặc Nhiễm Thương Lương
2025-01-10 16:12:35
Lão Chu nhíu mày, đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy quát lớn: "Cô này làm gì
"Chờ gì nữa, mau bế đứa trẻ về."
Lão Chu đạp mạnh vào chân người phụ nữ, suýt nữa khiến bà ta ngã vào người khác ở bên kia lối đi.
An Ôn Nhã nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng. Ngay khi người phụ nữ lao tới, cô lập tức xoay người định chạy.
Đúng lúc này, một người đàn ông luôn đứng sau lưng An Ôn Nhã đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy vai cô, kéo cô ra sau lưng mình.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của người đàn ông như một ngọn núi khổng lồ đột nhiên chắn trước mặt, mang đến cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối, không hề lay chuyển!
Sự thay đổi bất ngờ và người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt khiến An Ôn Nhã thở dồn dập, thậm chí quên mất phải quay người chạy, chỉ ôm chặt đứa trẻ trong lòng, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt. Không hiểu sao, trái tim đang hoảng loạn của cô bỗng chốc bình tĩnh lại.
Cô không phải sợ, với khả năng của mình, dù bế đứa trẻ cũng có thể dễ dàng hạ gục đôi vợ chồng kia. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, khó tránh khỏi lo lắng mình không bảo vệ được đứa bé mong manh dễ vỡ như vậy.
Nhưng lúc này, những cảm xúc hoảng loạn ấy đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ, chỉ vì... một bóng lưng!
Hoắc Xuyên Hiền nắm lấy tay người phụ nữ đang đưa ra, nhẹ nhàng đẩy bà ta vào lòng Lão Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai.
Với chiều cao hơn một mét chín, thêm vào vóc dáng vạm vỡ đã đủ để tạo áp lực, cộng với khuôn mặt không mấy thiện cảm và khí thế bức người, càng khiến người ta run sợ, chân mềm nhũn.
"Anh, anh định làm gì, các người cướp con tôi, các người... các người định làm kẻ buôn người sao?" Lão Chu run rẩy chỉ vào Hoắc Xuyên Hiền, giở giọng cáo trạng.
"Đúng vậy, tôi nói này hai cô cậu trẻ này cướp con người ta làm gì, mau trả đứa trẻ lại đi."
"Ôi trời ơi, cướp đứa trẻ trước mặt ba mẹ, thế này chẳng phải muốn giết ba mẹ sao."
"Tôi nói này cô gái, cô làm đổ nước lên người mẹ nó, người ta chưa nói gì, sao cô lại cướp đứa trẻ của người ta."
"Thật không chấp nhận được, người của bộ phận bảo vệ tàu đâu rồi, mau gọi người đến, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp đứa trẻ."
Thời này dù nhà nào cũng đông con, nhưng đối với đứa con mà ba mẹ vất vả sinh ra và nuôi lớn, đó vẫn là báu vật của gia đình, nhất là con trai, đó là sinh mạng. Kẻ trộm hoặc cướp con sẽ bị đánh chết nếu bị bắt. Lão Chu vừa nói đã thu hút nhiều người chú ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Chờ gì nữa, mau bế đứa trẻ về."
Lão Chu đạp mạnh vào chân người phụ nữ, suýt nữa khiến bà ta ngã vào người khác ở bên kia lối đi.
An Ôn Nhã nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng. Ngay khi người phụ nữ lao tới, cô lập tức xoay người định chạy.
Đúng lúc này, một người đàn ông luôn đứng sau lưng An Ôn Nhã đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy vai cô, kéo cô ra sau lưng mình.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của người đàn ông như một ngọn núi khổng lồ đột nhiên chắn trước mặt, mang đến cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối, không hề lay chuyển!
Sự thay đổi bất ngờ và người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt khiến An Ôn Nhã thở dồn dập, thậm chí quên mất phải quay người chạy, chỉ ôm chặt đứa trẻ trong lòng, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt. Không hiểu sao, trái tim đang hoảng loạn của cô bỗng chốc bình tĩnh lại.
Cô không phải sợ, với khả năng của mình, dù bế đứa trẻ cũng có thể dễ dàng hạ gục đôi vợ chồng kia. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, khó tránh khỏi lo lắng mình không bảo vệ được đứa bé mong manh dễ vỡ như vậy.
Nhưng lúc này, những cảm xúc hoảng loạn ấy đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ, chỉ vì... một bóng lưng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Xuyên Hiền nắm lấy tay người phụ nữ đang đưa ra, nhẹ nhàng đẩy bà ta vào lòng Lão Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai.
Với chiều cao hơn một mét chín, thêm vào vóc dáng vạm vỡ đã đủ để tạo áp lực, cộng với khuôn mặt không mấy thiện cảm và khí thế bức người, càng khiến người ta run sợ, chân mềm nhũn.
"Anh, anh định làm gì, các người cướp con tôi, các người... các người định làm kẻ buôn người sao?" Lão Chu run rẩy chỉ vào Hoắc Xuyên Hiền, giở giọng cáo trạng.
"Đúng vậy, tôi nói này hai cô cậu trẻ này cướp con người ta làm gì, mau trả đứa trẻ lại đi."
"Ôi trời ơi, cướp đứa trẻ trước mặt ba mẹ, thế này chẳng phải muốn giết ba mẹ sao."
"Tôi nói này cô gái, cô làm đổ nước lên người mẹ nó, người ta chưa nói gì, sao cô lại cướp đứa trẻ của người ta."
"Thật không chấp nhận được, người của bộ phận bảo vệ tàu đâu rồi, mau gọi người đến, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp đứa trẻ."
Thời này dù nhà nào cũng đông con, nhưng đối với đứa con mà ba mẹ vất vả sinh ra và nuôi lớn, đó vẫn là báu vật của gia đình, nhất là con trai, đó là sinh mạng. Kẻ trộm hoặc cướp con sẽ bị đánh chết nếu bị bắt. Lão Chu vừa nói đã thu hút nhiều người chú ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro