Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 21
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
Khương Ôn Uyển cạn lời, người đặt tên này cũng thật sáng tạo.
Anh ta không xuống nông thôn thì ai xuống.
"Mà này, tôi nói cho cô hay, điểm thanh niên tri thức của chúng ta có chuyện còn rất kinh khủng.
Quần áo của nam thanh niên tri thức đều do nữ thanh niên tri thức giặt.
Trời ạ, làm việc kiếm công điểm đã mệt muốn chết rồi, còn phải giặt giũ cho họ.
Lại còn phải nấu cơm cho họ, bọn họ ăn thừa rồi thì hai nữ tri thức kia mới được ăn!
Đúng là tư tưởng phong kiến lạc hậu, thể hiện cái gì mà nam quyền chứ?
Tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể chiều họ được, dù sao tôi cũng sẽ không giặt giũ cho họ đâu."
Khương Ôn Uyển biết cô ấy nói vậy là đang muốn lôi kéo đồng minh, cô cũng cười nói:
"Tôi cũng không thể nào giặt giũ nấu nướng cho họ, coi tôi là ô sin nhà họ chắc?"
Mắt Chu Hiểu Mẫn sáng lên.
"Vậy sau này chúng ta cùng nhau ăn nhé!
Cô yên tâm, nhà tôi cũng khá giả, sẽ không để cô thiệt đâu."
Khương Ôn Uyển nhướn mày, nhìn về phía Hồ Thanh Hoa rồi mỉm cười.
"Ăn cùng cô thì không vấn đề gì, nhưng nếu có Hồ Thanh Hoa thì tôi không thích."
Chu Hiểu Mẫn nhìn Hồ Thanh Hoa rồi lại nhìn Khương Ôn Uyển.
"Nếu cô không muốn thì thôi, chỉ hai chúng ta.
Vừa nãy Đại đội trưởng đến có mang theo lương thực của chúng ta, mỗi người mười cân khoai lang, hai mươi cân gạo lứt, là lương thực của tháng này.
Còn rau thì có mảnh vườn phía sau, có thể hái được một ít.
Nhưng bây giờ chưa có gì cả, phải tự trồng."
Trồng trọt?
"Cô biết trồng không?"
"Biết chứ! Nếu cô không biết thì để tôi trồng."
"Vậy tôi lo phần thịt."
Khương Ôn Uyển nói xong, Chu Hiểu Mẫn vui vẻ vỗ tay.
"Vậy xem ra lần này tôi chọn đúng người rồi."
Hồ Thanh Hoa đang sắp xếp đồ đạc của mình.
Cô ta liếc xéo sang bên này.
"Tôi cũng muốn ăn cùng các cô, tại sao lại không cho tôi theo?"
"Cô phải tự biết chứ?"
Khương Ôn Uyển hỏi lại cô ta.
Hồ Thanh Hoa trợn trắng mắt, đi đến chỗ túi đồ của mình, cúi xuống định lấy hộp mạch nha.
Khương Ôn Uyển đưa tay nắm lấy tay cô ta, bóp mạnh.
"Tôi đã nói rồi, nếu cô dám giở trò, tôi sẽ bẻ gãy tay cô.
Hay là cô muốn bây giờ tôi đi báo công an, nói cô là kẻ ăn trộm?"
Hồ Thanh Hoa vừa tức vừa đau, hất tay Khương Ôn Uyển ra.
"Chỉ là một hộp mạch nha thôi mà, cô cần phải làm vậy sao?
Nếu không phải cô lấy hết đồ trong nhà đi, tôi sẽ không thiếu tiền mà mua đồ à?"
Khương Ôn Uyển không hề có chút đồng cảm nào.
"Ai nói tôi lấy, cô có bằng chứng không?
Cô không có tiền là chuyện của cô, cô họ Hồ, tôi họ Khương, chúng ta vốn không quen biết nhau.
Muốn động vào đồ của tôi thì đừng hòng."
"Khương Ôn Uyển, sao cô trở nên vô lý như vậy?"
Ôn Uyển liếc xéo cô ta.
"Lúc cô quyến rũ vị hôn phu của tôi, cô có nói lý với tôi đâu.
À mà đúng rồi, bây giờ anh ta không còn là vị hôn phu của tôi nữa, chúng tôi đã hủy hôn rồi.
Hai người có thể quang minh chính đại đến với nhau rồi.
Chỉ là không biết khi nào cô được về thành phố, còn anh ta có đợi cô hay không thôi."
Những lời này chứa đựng quá nhiều thông tin, hai nữ tri thức vừa bước vào cửa, ánh mắt nhìn họ trở nên kỳ lạ.
"Chúng tôi nấu cơm xong rồi, hai người muốn nấu thì nấu đi."
Hai người này là tri thức lâu năm ở đây từ trước, trông bọn họ già hơn tuổi thật vài tuổi.
Tay khô ráp chai sạn, mặt vàng vọt, da dẻ thô ráp, đặc biệt là ánh mắt vô hồn, mang vẻ thờ ơ.
Chu Hiểu Mẫn và Khương Ôn Uyển nhìn nhau.
"Chúng ta nấu món gì bây giờ?"
Khương Ôn Uyển nói:
"Tôi đi đun nước sôi, trong hộp cơm của tôi còn bánh đào, tôi pha mạch nha rồi ăn với bánh đào là được."
Cô đã thèm món mạch nha pha bánh đào của thời đại này từ lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy thèm.
Chu Hiểu Mẫn chép miệng.
"Cô nói vậy tôi cũng thèm rồi, tôi cũng có mang theo bánh đào và mạch nha.
Đi, chúng ta đi nhóm lửa."
Hồ Thanh Hoa bĩu môi, cô ta chỉ đành lấy bánh ngô còn thừa trên tàu ra ăn.
Cổ tay vẫn còn đau, cô ta nhìn hằn học vào túi đồ của Khương Ôn Uyển.
Những thứ đó đáng lẽ phải là của cô ta.
Khương Ôn Uyển ra sân, thấy Mã Đắc Bỉ vẫn còn ngồi đó.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười.
Trực tiếp đi thẳng qua anh ta, vào bếp đun nước nóng.
Nếu cô không nhìn nhầm thì trời sắp mưa rồi.
Cô không tin anh ta có thể ngồi mãi trong sân.
Mã Đắc Bỉ thấy cô vào bếp, tức giận hừ một tiếng.
"Cô rốt cuộc đã làm gì tôi, cô có tin tôi đến trạm xá tố cáo cô không."
"Tôi có làm gì anh đâu, tự anh không có sức thì trách tôi à?
Muốn đến trạm xá thì cứ việc đi!"
Anh ta không xuống nông thôn thì ai xuống.
"Mà này, tôi nói cho cô hay, điểm thanh niên tri thức của chúng ta có chuyện còn rất kinh khủng.
Quần áo của nam thanh niên tri thức đều do nữ thanh niên tri thức giặt.
Trời ạ, làm việc kiếm công điểm đã mệt muốn chết rồi, còn phải giặt giũ cho họ.
Lại còn phải nấu cơm cho họ, bọn họ ăn thừa rồi thì hai nữ tri thức kia mới được ăn!
Đúng là tư tưởng phong kiến lạc hậu, thể hiện cái gì mà nam quyền chứ?
Tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể chiều họ được, dù sao tôi cũng sẽ không giặt giũ cho họ đâu."
Khương Ôn Uyển biết cô ấy nói vậy là đang muốn lôi kéo đồng minh, cô cũng cười nói:
"Tôi cũng không thể nào giặt giũ nấu nướng cho họ, coi tôi là ô sin nhà họ chắc?"
Mắt Chu Hiểu Mẫn sáng lên.
"Vậy sau này chúng ta cùng nhau ăn nhé!
Cô yên tâm, nhà tôi cũng khá giả, sẽ không để cô thiệt đâu."
Khương Ôn Uyển nhướn mày, nhìn về phía Hồ Thanh Hoa rồi mỉm cười.
"Ăn cùng cô thì không vấn đề gì, nhưng nếu có Hồ Thanh Hoa thì tôi không thích."
Chu Hiểu Mẫn nhìn Hồ Thanh Hoa rồi lại nhìn Khương Ôn Uyển.
"Nếu cô không muốn thì thôi, chỉ hai chúng ta.
Vừa nãy Đại đội trưởng đến có mang theo lương thực của chúng ta, mỗi người mười cân khoai lang, hai mươi cân gạo lứt, là lương thực của tháng này.
Còn rau thì có mảnh vườn phía sau, có thể hái được một ít.
Nhưng bây giờ chưa có gì cả, phải tự trồng."
Trồng trọt?
"Cô biết trồng không?"
"Biết chứ! Nếu cô không biết thì để tôi trồng."
"Vậy tôi lo phần thịt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ôn Uyển nói xong, Chu Hiểu Mẫn vui vẻ vỗ tay.
"Vậy xem ra lần này tôi chọn đúng người rồi."
Hồ Thanh Hoa đang sắp xếp đồ đạc của mình.
Cô ta liếc xéo sang bên này.
"Tôi cũng muốn ăn cùng các cô, tại sao lại không cho tôi theo?"
"Cô phải tự biết chứ?"
Khương Ôn Uyển hỏi lại cô ta.
Hồ Thanh Hoa trợn trắng mắt, đi đến chỗ túi đồ của mình, cúi xuống định lấy hộp mạch nha.
Khương Ôn Uyển đưa tay nắm lấy tay cô ta, bóp mạnh.
"Tôi đã nói rồi, nếu cô dám giở trò, tôi sẽ bẻ gãy tay cô.
Hay là cô muốn bây giờ tôi đi báo công an, nói cô là kẻ ăn trộm?"
Hồ Thanh Hoa vừa tức vừa đau, hất tay Khương Ôn Uyển ra.
"Chỉ là một hộp mạch nha thôi mà, cô cần phải làm vậy sao?
Nếu không phải cô lấy hết đồ trong nhà đi, tôi sẽ không thiếu tiền mà mua đồ à?"
Khương Ôn Uyển không hề có chút đồng cảm nào.
"Ai nói tôi lấy, cô có bằng chứng không?
Cô không có tiền là chuyện của cô, cô họ Hồ, tôi họ Khương, chúng ta vốn không quen biết nhau.
Muốn động vào đồ của tôi thì đừng hòng."
"Khương Ôn Uyển, sao cô trở nên vô lý như vậy?"
Ôn Uyển liếc xéo cô ta.
"Lúc cô quyến rũ vị hôn phu của tôi, cô có nói lý với tôi đâu.
À mà đúng rồi, bây giờ anh ta không còn là vị hôn phu của tôi nữa, chúng tôi đã hủy hôn rồi.
Hai người có thể quang minh chính đại đến với nhau rồi.
Chỉ là không biết khi nào cô được về thành phố, còn anh ta có đợi cô hay không thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời này chứa đựng quá nhiều thông tin, hai nữ tri thức vừa bước vào cửa, ánh mắt nhìn họ trở nên kỳ lạ.
"Chúng tôi nấu cơm xong rồi, hai người muốn nấu thì nấu đi."
Hai người này là tri thức lâu năm ở đây từ trước, trông bọn họ già hơn tuổi thật vài tuổi.
Tay khô ráp chai sạn, mặt vàng vọt, da dẻ thô ráp, đặc biệt là ánh mắt vô hồn, mang vẻ thờ ơ.
Chu Hiểu Mẫn và Khương Ôn Uyển nhìn nhau.
"Chúng ta nấu món gì bây giờ?"
Khương Ôn Uyển nói:
"Tôi đi đun nước sôi, trong hộp cơm của tôi còn bánh đào, tôi pha mạch nha rồi ăn với bánh đào là được."
Cô đã thèm món mạch nha pha bánh đào của thời đại này từ lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy thèm.
Chu Hiểu Mẫn chép miệng.
"Cô nói vậy tôi cũng thèm rồi, tôi cũng có mang theo bánh đào và mạch nha.
Đi, chúng ta đi nhóm lửa."
Hồ Thanh Hoa bĩu môi, cô ta chỉ đành lấy bánh ngô còn thừa trên tàu ra ăn.
Cổ tay vẫn còn đau, cô ta nhìn hằn học vào túi đồ của Khương Ôn Uyển.
Những thứ đó đáng lẽ phải là của cô ta.
Khương Ôn Uyển ra sân, thấy Mã Đắc Bỉ vẫn còn ngồi đó.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười.
Trực tiếp đi thẳng qua anh ta, vào bếp đun nước nóng.
Nếu cô không nhìn nhầm thì trời sắp mưa rồi.
Cô không tin anh ta có thể ngồi mãi trong sân.
Mã Đắc Bỉ thấy cô vào bếp, tức giận hừ một tiếng.
"Cô rốt cuộc đã làm gì tôi, cô có tin tôi đến trạm xá tố cáo cô không."
"Tôi có làm gì anh đâu, tự anh không có sức thì trách tôi à?
Muốn đến trạm xá thì cứ việc đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro