Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 26
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
Gã đàn ông trung niên dáng người gầy gò, lại có vẻ gian xảo, liếc nhìn Khương Ôn Uyển, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hơi mất mặt, đưa tay giật lấy cây ngô trong tay thím Trương.
"Mụ đàn bà này, bình thường ở nhà tôi nể mặt bà quá rồi phải không?
Mau đưa tiền cho tôi, tôi còn phải trả cho người ta, đã hẹn hôm nay trả tiền rồi.
Không thì bà gả Xuân Hạnh đi."
Thím Trương vừa nghe xong lại cầm cây ngô dưới đất lên, lại vụt vào người chồng mình.
"Đồ sao chổi, ông đúng là đồ súc sinh, ông dám lấy Xuân Hạnh ra trả nợ, tôi liều mạng với ông.
Sao ngày xưa tôi lại để ý đến cái đồ chơi bời như ông chứ, uống có hai chén rượu đã bị người ta dụ dỗ đi đánh bạc.
Ông có não không hả?"
Khương Ôn Uyển lặng lẽ đi xa thêm chút nữa, chỗ cô vốn dĩ đã là hàng ghế đầu, vị trí rất tốt.
Nhưng hóng chuyện cũng không thể để bị vạ lây.
Cô cũng đã nghe rõ, cũng nhớ ra gã đàn ông kia tên là Trương Cẩu Thặng, nói ra thì cái đồ này cũng không đáng thương.
Hễ dính đến cờ bạc thì đều là nhà tan cửa nát, không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, người này nghiện cờ bạc, cuối cùng bị người ta gài bẫy, gả con gái mình đi.
Sau này hình như con gái ông ta cũng sống khá tốt, chỉ là không thấy Trương Cẩu Thặng này nữa.
Bên này xảy ra chuyện như vậy, đội trưởng vội vàng chạy tới, cầm cái tẩu thuốc lá, bực tức chỉ vào Trương Cẩu Thặng quát.
"Có chuyện gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau, bây giờ là lúc làm việc, làm ầm ĩ cái gì, mau về làm việc đi."
Sớm muộn gì ông ấy cũng bị mấy người này làm cho tức chết.
Trương Cẩu Thặng không còn cách nào, không dám cãi lại đội trưởng, chỉ đành đi làm việc trước.
Khương Ôn Uyển và thím Trương cũng tiếp tục làm việc.
Thím Trương khóc hai tiếng, hỉ mũi một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
Quay sang nói với Khương Ôn Uyển:
"Để cô thanh niên trí thức mới đến ngày đầu tiên chê cười rồi.
Cái lão dở hơi nhà tôi, trước đó lên núi bắt được một ổ thỏ, bán được ít tiền đã lên mặt.
Chắc chắn là có người ghen tị, cố tình gài bẫy lão!
Với cái đầu óc của lão, cả nhà mà trông cậy vào lão thì chết đói."
Khương Ôn Uyển gật đầu, nhớ đến câu nói của vĩ nhân.
"Thím Trương thật giỏi, câu nói đó rất hay, phụ nữ chúng ta có thể chống đỡ nửa bầu trời!
Chúng ta cũng không kém gì đàn ông, cũng có thể làm chủ gia đình."
Lời này khiến thím Trương bật cười.
"Cô thanh niên trí thức này thú vị thật đấy, làm việc, làm việc thôi."
Khương Ôn Uyển cũng tiếp tục làm việc.
Công việc này cũng không khó, chỉ là hai người chuyển cây ngô trên ruộng đến đầu luống, rồi lại có người chở về thôn.
Chỉ là phải đi đi lại lại nhiều lần, thân thể cô bây giờ không phải là thân thể lúc cô làm lính đánh thuê.
Cơ thể này yếu ớt, chỉ có sức bùng nổ trong thời gian ngắn, chứ không thể kéo dài.
Cô làm chưa được bao lâu thì không làm nổi nữa, đôi găng tay len đã ướt sũng.
Khương Ôn Uyển đành phải tháo găng tay ra, tay không làm từ từ.
Thím kia nhìn cô như vậy, lắc đầu, thầm nghĩ đám thanh niên trí thức nữ đến lần này đều không được việc.
Đừng nói cô, ngay cả mấy người khác cũng làm cả buổi sáng không xong, mệt mỏi rã rời.
Buổi trưa lúc về ăn cơm, từng bước chân đều bải hoải.
Lúc này, tác dụng của thuốc Nhuyễn Cân Tán trên người Mã Đắc Bỉ đã hết từ lâu.
Loại thuốc Nhuyễn Cân Tán này chỉ có tác dụng trong hai giờ.
Trước đó nghe nói nhà anh ta điều kiện tốt, Khương Ôn Uyển coi như đã hiểu.
Người này cả buổi sáng toàn lười biếng, làm việc còn chưa bằng các cô gái, mỗi tháng nhà anh ta đều gửi tiền và phiếu đến.
Ăn mặc không phải lo, thật sự chẳng cần mấy công điểm đó, mỗi ngày chỉ cần làm qua loa, kiếm được ba bốn công điểm, chứng minh sự tồn tại của mình là được.
Hơi mất mặt, đưa tay giật lấy cây ngô trong tay thím Trương.
"Mụ đàn bà này, bình thường ở nhà tôi nể mặt bà quá rồi phải không?
Mau đưa tiền cho tôi, tôi còn phải trả cho người ta, đã hẹn hôm nay trả tiền rồi.
Không thì bà gả Xuân Hạnh đi."
Thím Trương vừa nghe xong lại cầm cây ngô dưới đất lên, lại vụt vào người chồng mình.
"Đồ sao chổi, ông đúng là đồ súc sinh, ông dám lấy Xuân Hạnh ra trả nợ, tôi liều mạng với ông.
Sao ngày xưa tôi lại để ý đến cái đồ chơi bời như ông chứ, uống có hai chén rượu đã bị người ta dụ dỗ đi đánh bạc.
Ông có não không hả?"
Khương Ôn Uyển lặng lẽ đi xa thêm chút nữa, chỗ cô vốn dĩ đã là hàng ghế đầu, vị trí rất tốt.
Nhưng hóng chuyện cũng không thể để bị vạ lây.
Cô cũng đã nghe rõ, cũng nhớ ra gã đàn ông kia tên là Trương Cẩu Thặng, nói ra thì cái đồ này cũng không đáng thương.
Hễ dính đến cờ bạc thì đều là nhà tan cửa nát, không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, người này nghiện cờ bạc, cuối cùng bị người ta gài bẫy, gả con gái mình đi.
Sau này hình như con gái ông ta cũng sống khá tốt, chỉ là không thấy Trương Cẩu Thặng này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên này xảy ra chuyện như vậy, đội trưởng vội vàng chạy tới, cầm cái tẩu thuốc lá, bực tức chỉ vào Trương Cẩu Thặng quát.
"Có chuyện gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau, bây giờ là lúc làm việc, làm ầm ĩ cái gì, mau về làm việc đi."
Sớm muộn gì ông ấy cũng bị mấy người này làm cho tức chết.
Trương Cẩu Thặng không còn cách nào, không dám cãi lại đội trưởng, chỉ đành đi làm việc trước.
Khương Ôn Uyển và thím Trương cũng tiếp tục làm việc.
Thím Trương khóc hai tiếng, hỉ mũi một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
Quay sang nói với Khương Ôn Uyển:
"Để cô thanh niên trí thức mới đến ngày đầu tiên chê cười rồi.
Cái lão dở hơi nhà tôi, trước đó lên núi bắt được một ổ thỏ, bán được ít tiền đã lên mặt.
Chắc chắn là có người ghen tị, cố tình gài bẫy lão!
Với cái đầu óc của lão, cả nhà mà trông cậy vào lão thì chết đói."
Khương Ôn Uyển gật đầu, nhớ đến câu nói của vĩ nhân.
"Thím Trương thật giỏi, câu nói đó rất hay, phụ nữ chúng ta có thể chống đỡ nửa bầu trời!
Chúng ta cũng không kém gì đàn ông, cũng có thể làm chủ gia đình."
Lời này khiến thím Trương bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô thanh niên trí thức này thú vị thật đấy, làm việc, làm việc thôi."
Khương Ôn Uyển cũng tiếp tục làm việc.
Công việc này cũng không khó, chỉ là hai người chuyển cây ngô trên ruộng đến đầu luống, rồi lại có người chở về thôn.
Chỉ là phải đi đi lại lại nhiều lần, thân thể cô bây giờ không phải là thân thể lúc cô làm lính đánh thuê.
Cơ thể này yếu ớt, chỉ có sức bùng nổ trong thời gian ngắn, chứ không thể kéo dài.
Cô làm chưa được bao lâu thì không làm nổi nữa, đôi găng tay len đã ướt sũng.
Khương Ôn Uyển đành phải tháo găng tay ra, tay không làm từ từ.
Thím kia nhìn cô như vậy, lắc đầu, thầm nghĩ đám thanh niên trí thức nữ đến lần này đều không được việc.
Đừng nói cô, ngay cả mấy người khác cũng làm cả buổi sáng không xong, mệt mỏi rã rời.
Buổi trưa lúc về ăn cơm, từng bước chân đều bải hoải.
Lúc này, tác dụng của thuốc Nhuyễn Cân Tán trên người Mã Đắc Bỉ đã hết từ lâu.
Loại thuốc Nhuyễn Cân Tán này chỉ có tác dụng trong hai giờ.
Trước đó nghe nói nhà anh ta điều kiện tốt, Khương Ôn Uyển coi như đã hiểu.
Người này cả buổi sáng toàn lười biếng, làm việc còn chưa bằng các cô gái, mỗi tháng nhà anh ta đều gửi tiền và phiếu đến.
Ăn mặc không phải lo, thật sự chẳng cần mấy công điểm đó, mỗi ngày chỉ cần làm qua loa, kiếm được ba bốn công điểm, chứng minh sự tồn tại của mình là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro