Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 2
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
"Cha tôi đã chết mười năm rồi, ông ta là cái thá gì?"
Trương Thúy Phân nhào lên trên người gã đàn ông kiểm tra, vừa nhìn đã hít sâu một hơi.
Phẫn nộ trừng Khương Uyển Uyển tức hổn hển chất vấn:
"Vậy ông ấy cũng nuôi mày mười năm, sao mày có thể ra tay nặng như vậy?"
Lúc này Khương Ôn Uyển đã hiểu hết mọi chuyện, hít sâu một hơi cười lạnh thành tiếng:
"Ông ta nuôi tôi? Hay ông ta dùng tiền trợ cấp của cha tôi nuôi tôi?
Vậy hôm nay ông ta xông vào phòng tôi, muốn làm gì tôi?
Bây giờ tôi liền đi tìm công an, tìm đội hồng kiều đến phân xử, tìm ủy ban khu phố."
"Không được, con không được làm vậy, cha con chỉ uống nhiều, ông ấy uống say rồi, đầu óc hồ đồ nên mới làm như vậy.
Ôn Uyển à, mẹ cầu xin con, việc này coi như xong, ầm ĩ đối với thanh danh của con cũng không tốt đâu.
Nhà họ Vương mà biết chắc chắn sẽ tới cửa từ hôn, con cũng không muốn bị từ hôn đúng không?"
Nói nhiều như vậy, chỉ là không muốn làm lớn chuyện, Hồ Kiến Bang sẽ có khả năng ăn "củ lạc".
Nhà họ Vương? Vị hôn phu Vương Kiến Quốc, nam chính trong sách.
Lúc cha Ôn Uyển còn sống đã cứu bí thư nhà máy một mạng, sau khi cha cô chết, mẹ cô liền định ra hôn sự của cô với nhà họ Vương.
Chỉ chờ Ôn Uyển trưởng thành liền gả cho người ta.
Năm Khương Ôn Uyển 8 tuổi, sau khi cha cô chết trận 2 tháng, mẹ cô liền gả cho tên họ Hồ, tám tháng sau sinh ra con trai Hồ Lưu Trụ.
Họ Hồ còn mang theo một đứa con gái nhỏ hơn Khương Ôn Uyển một tuổi, Hồ Thanh Hoa.
Bốn người này hợp lại là người một nhà, còn cô chính là đồ thừa thãi khác họ!
Gả cho nhà họ Vương? Tiếp tục làm trâu làm bò?
Từ năm 8 tuổi cô đã ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn trâu.
Đồ ăn của cả nhà cô nấu, chăn đệm quần áo cả nhà cô giặt, toàn bộ trong nhà ngoài nhà đều do cô dọn dẹp.
Mẹ cô nói: Con gái làm nhiều một chút, sau này đến nhà chồng làm việc tháo vát thì người ta mới thích.
Lại nói, chú Hồ con không chê mẹ dẫn theo con vướng víu thì con phải hiểu chuyện làm việc nhiều hơn, mọi việc nhường nhịn em gái con, con bé còn nhỏ.
Sau đó có em trai.
Con phải nhường nhịn em trai con, nó còn nhỏ mà!
Hôm nay thì sao đây, còn bắt mình bỏ qua cho ông ta, ông ta còn là lão yêu râu xanh đó?
Nghĩ tính cách của mình khác với nguyên thân, không bằng nhân cơ hội thay đổi luôn đi.
"Được thôi, từ hôn thì từ hôn, tôi ở cái nhà này chịu đủ rồi!
Bà suốt ngày muốn tôi nhường cái này, nhịn cái kia, tôi chính là không nhường, tôi không nhịn đó!
Bắt đầu từ hôm nay, tôi thề, ai cũng đừng nghĩ bắt tôi nhường một bước!"
Khương Ôn Uyển cuồng loạn rống lên, hai vợ chồng trên mặt đất kinh hãi, sững sờ nhìn về phía cô.
"Con bé chết tiệt kia mày học ở đâu ra cái thói đó, ông đây đánh chết mày."
Hồ Kiến Bang bị gãy một cánh tay một cái chân, lúc này nào còn một chút men say.
Nói xong còn ở trong phòng nhìn chung quanh xem có đồ nào tiện tay hay không.
Mặt Ôn Uyển thoáng cái đen lại, đánh chó không chết sẽ bị cắn một cái, cô dứt khoát quơ lấy ghế cuối cùng ở bên cạnh, muốn đánh về phía Hồ Kiến Bang.
Chỉ là ghế còn chưa đập xuống, mẹ cô đã nhào lên người Hồ Kiến Bang rồi.
Rốt cuộc đây là mẹ ruột sinh ra nguyên thân nên Khương Ôn Uyển không đập xuống.
Một tay hung hăng ném ghế xuống đất, lúc này, một nam một nữ vừa bước vào cửa.
"Ai u làm tôi sợ muốn chết!
Khương Ôn Uyển chị làm cái gì vậy hả?"
Hồ Thanh Hoa liếc nhìn mấy cái ghế vỡ nát, hỏi Khương Ôn Uyển.
Trương Thúy Phân nhào lên trên người gã đàn ông kiểm tra, vừa nhìn đã hít sâu một hơi.
Phẫn nộ trừng Khương Uyển Uyển tức hổn hển chất vấn:
"Vậy ông ấy cũng nuôi mày mười năm, sao mày có thể ra tay nặng như vậy?"
Lúc này Khương Ôn Uyển đã hiểu hết mọi chuyện, hít sâu một hơi cười lạnh thành tiếng:
"Ông ta nuôi tôi? Hay ông ta dùng tiền trợ cấp của cha tôi nuôi tôi?
Vậy hôm nay ông ta xông vào phòng tôi, muốn làm gì tôi?
Bây giờ tôi liền đi tìm công an, tìm đội hồng kiều đến phân xử, tìm ủy ban khu phố."
"Không được, con không được làm vậy, cha con chỉ uống nhiều, ông ấy uống say rồi, đầu óc hồ đồ nên mới làm như vậy.
Ôn Uyển à, mẹ cầu xin con, việc này coi như xong, ầm ĩ đối với thanh danh của con cũng không tốt đâu.
Nhà họ Vương mà biết chắc chắn sẽ tới cửa từ hôn, con cũng không muốn bị từ hôn đúng không?"
Nói nhiều như vậy, chỉ là không muốn làm lớn chuyện, Hồ Kiến Bang sẽ có khả năng ăn "củ lạc".
Nhà họ Vương? Vị hôn phu Vương Kiến Quốc, nam chính trong sách.
Lúc cha Ôn Uyển còn sống đã cứu bí thư nhà máy một mạng, sau khi cha cô chết, mẹ cô liền định ra hôn sự của cô với nhà họ Vương.
Chỉ chờ Ôn Uyển trưởng thành liền gả cho người ta.
Năm Khương Ôn Uyển 8 tuổi, sau khi cha cô chết trận 2 tháng, mẹ cô liền gả cho tên họ Hồ, tám tháng sau sinh ra con trai Hồ Lưu Trụ.
Họ Hồ còn mang theo một đứa con gái nhỏ hơn Khương Ôn Uyển một tuổi, Hồ Thanh Hoa.
Bốn người này hợp lại là người một nhà, còn cô chính là đồ thừa thãi khác họ!
Gả cho nhà họ Vương? Tiếp tục làm trâu làm bò?
Từ năm 8 tuổi cô đã ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn trâu.
Đồ ăn của cả nhà cô nấu, chăn đệm quần áo cả nhà cô giặt, toàn bộ trong nhà ngoài nhà đều do cô dọn dẹp.
Mẹ cô nói: Con gái làm nhiều một chút, sau này đến nhà chồng làm việc tháo vát thì người ta mới thích.
Lại nói, chú Hồ con không chê mẹ dẫn theo con vướng víu thì con phải hiểu chuyện làm việc nhiều hơn, mọi việc nhường nhịn em gái con, con bé còn nhỏ.
Sau đó có em trai.
Con phải nhường nhịn em trai con, nó còn nhỏ mà!
Hôm nay thì sao đây, còn bắt mình bỏ qua cho ông ta, ông ta còn là lão yêu râu xanh đó?
Nghĩ tính cách của mình khác với nguyên thân, không bằng nhân cơ hội thay đổi luôn đi.
"Được thôi, từ hôn thì từ hôn, tôi ở cái nhà này chịu đủ rồi!
Bà suốt ngày muốn tôi nhường cái này, nhịn cái kia, tôi chính là không nhường, tôi không nhịn đó!
Bắt đầu từ hôm nay, tôi thề, ai cũng đừng nghĩ bắt tôi nhường một bước!"
Khương Ôn Uyển cuồng loạn rống lên, hai vợ chồng trên mặt đất kinh hãi, sững sờ nhìn về phía cô.
"Con bé chết tiệt kia mày học ở đâu ra cái thói đó, ông đây đánh chết mày."
Hồ Kiến Bang bị gãy một cánh tay một cái chân, lúc này nào còn một chút men say.
Nói xong còn ở trong phòng nhìn chung quanh xem có đồ nào tiện tay hay không.
Mặt Ôn Uyển thoáng cái đen lại, đánh chó không chết sẽ bị cắn một cái, cô dứt khoát quơ lấy ghế cuối cùng ở bên cạnh, muốn đánh về phía Hồ Kiến Bang.
Chỉ là ghế còn chưa đập xuống, mẹ cô đã nhào lên người Hồ Kiến Bang rồi.
Rốt cuộc đây là mẹ ruột sinh ra nguyên thân nên Khương Ôn Uyển không đập xuống.
Một tay hung hăng ném ghế xuống đất, lúc này, một nam một nữ vừa bước vào cửa.
"Ai u làm tôi sợ muốn chết!
Khương Ôn Uyển chị làm cái gì vậy hả?"
Hồ Thanh Hoa liếc nhìn mấy cái ghế vỡ nát, hỏi Khương Ôn Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro