Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 3
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
Đi theo bên cạnh Hồ Thanh Hoa chính là vị hôn phu của nguyên thân Vương Kiến Quốc.
Khương Ôn Uyển vừa thấy hai người này cùng nhau tiến vào, lại nhìn tư thế bảo vệ Hồ Thanh Hoa của Vương Kiến Quốc.
Nhạy cảm nhận ra hormone dopamine trong không khí.
Hai người này có gì đó, đúng rồi, đây là nam chính và nữ chính trong sách.
Ở đây biểu diễn cho cô xem tiết mục đoạt vị hôn phu của nguyên chủ đúng không?
"Tôi đang đánh tiểu nhân!"
Khương Ôn Uyển nói xong, quét mắt nhìn cha dượng mẹ ruột trong phòng một cái, cùng em gái kế vừa vào nhà và vị hôn phu nguyên thân đang bảo vệ cô ta.
Đến rất đủ.
À, em trai Tiểu Bá Vương đang đi học, không có ở đây.
"Tôi thấy cô phát điên rồi."
Hồ Thanh Hoa nói xong, Khương Ôn Uyển liền nói tiếp một câu:
"Vậy tôi cũng là bị mấy người bức ép, tôi không nói nữa, tôi muốn đi báo công an, còn muốn nói với đội hồng kiều và ủy ban khu phố, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách."
"Đứng lại!"
Cô làm bộ đi ra khỏi phòng, bị mẹ ruột và cha dượng cùng nhau gọi lại.
"Thanh Hoa, mau cản chị gái con lại đi."
Mẹ cô còn kêu Hồ Thanh Hoa cản cô lại.
Cha dượng cũng gấp, loại chuyện này nếu ầm ĩ lên, công việc của ông ta khó mà giữ được không nói, còn phải bị giáo dục, làm không khéo thì mất mạng.
Sao hôm nay ông ta không nhịn được chứ?
"Mày nói đi, rốt cuộc mày muốn như thế nào!"
Khương Ôn Uyển thấy ông ta còn biết giữ mặt mũi, há miệng liền nói:
"Tôi muốn từ hôn với anh ta, còn muốn 5000 đồng!"
Mẹ ruột: "Mày điên rồi!"
Cha dượng: "Sao mày không làm ăn cướp luôn đi?"
Khương Ôn Uyển: "Tôi đây không phải đang cướp, chỉ hai điều kiện này, không đồng ý thì chúng ta sống mái với nhau, cùng lắm thì cùng chết."
Vương Kiến Quốc ở cửa không nghe hiểu có chuyện gì, nhưng lại biết Khương Ôn Uyển muốn từ hôn với anh ta.
Lúc này ánh mắt anh ta lạnh lẽo.
Mặc dù anh ta cũng không thích Khương Ôn Uyển này, không có chút dịu dàng, động lòng người như Thanh Hoa.
Nhưng mà cha anh ta nói đúng, cha của Khương Ôn Uyển có ơn với nhà bọn họ.
Anh ta coi như là báo ân cũng sẽ cưới cô về nhà, để cô không làm trâu làm ngựa ở nhà họ Hồ nữa.
"Anh không đồng ý, Ôn Uyển, hôn ước của chúng ta là lúc cha em còn sống định ra, làm sao có thể nói hủy là hủy được?"
Khương Ôn Uyển nhìn anh ta như vậy, lại nhìn Hồ Thanh Hoa, gật đầu.
"Anh không đồng ý? Vậy thì không hủy nữa."
Vương Kiến Quốc nghẹn họng.
Qủa nhiên cô không muốn cho lắm.
Hồ Thanh Hoa nghe bọn họ muốn từ hôn, trong mắt vừa hiện lên vẻ vui sướng thì nghe thấy cô lại không hủy, sắc mặt tối sầm lại.
Ủy khuất nhìn về phía Vương Kiến Quốc, khóe miệng Vương Kiến Quốc giật giật, cho cô ta ánh mắt an ủi.
Sao Khương Uyển Uyển này không thể kiên định thêm một chút.
Vừa hay bản thân ở trong nhà quậy ầm ĩ một trận, vậy thì chẳng phải cuộc hôn nhân này cũng theo đó mà hủy luôn hay sao?
Mặc kệ hai người này liếc mắt đưa tình như thế nào, Trương Thúy Phân nghĩ đến tiền liền lắc đầu.
"Trong nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Tiền trợ cấp của cha tôi là năm nghìn, tôi một nửa cũng không được chia."
Nghe Khương Ôn Uyển nói như vậy, Trương Thúy Phân rũ mi trầm mặt nói:
"Đó cũng là chuyện mười năm trước, mười năm qua, chỗ nào mà không cần tiêu tiền?"
Khương Ôn Uyển cười lạnh, mặc dù nguyên thân chịu mệt nhọc làm việc, cho dù học tập hạng chót thì cũng tốt nghiệp cấp ba, không phải kẻ ngu.
"Mười năm trước các người chuyển từ nông thôn vào trong trấn, có công việc, có của cải, làm sao lại tiêu hết sạch tiền được chứ?
Không đưa? Vậy thì tôi đi"
"Đứng lại, năm trăm, toàn bộ của cải trong nhà này chỉ có năm trăm, nhiều thêm một xu cũng không có."
Khương Ôn Uyển vừa thấy hai người này cùng nhau tiến vào, lại nhìn tư thế bảo vệ Hồ Thanh Hoa của Vương Kiến Quốc.
Nhạy cảm nhận ra hormone dopamine trong không khí.
Hai người này có gì đó, đúng rồi, đây là nam chính và nữ chính trong sách.
Ở đây biểu diễn cho cô xem tiết mục đoạt vị hôn phu của nguyên chủ đúng không?
"Tôi đang đánh tiểu nhân!"
Khương Ôn Uyển nói xong, quét mắt nhìn cha dượng mẹ ruột trong phòng một cái, cùng em gái kế vừa vào nhà và vị hôn phu nguyên thân đang bảo vệ cô ta.
Đến rất đủ.
À, em trai Tiểu Bá Vương đang đi học, không có ở đây.
"Tôi thấy cô phát điên rồi."
Hồ Thanh Hoa nói xong, Khương Ôn Uyển liền nói tiếp một câu:
"Vậy tôi cũng là bị mấy người bức ép, tôi không nói nữa, tôi muốn đi báo công an, còn muốn nói với đội hồng kiều và ủy ban khu phố, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách."
"Đứng lại!"
Cô làm bộ đi ra khỏi phòng, bị mẹ ruột và cha dượng cùng nhau gọi lại.
"Thanh Hoa, mau cản chị gái con lại đi."
Mẹ cô còn kêu Hồ Thanh Hoa cản cô lại.
Cha dượng cũng gấp, loại chuyện này nếu ầm ĩ lên, công việc của ông ta khó mà giữ được không nói, còn phải bị giáo dục, làm không khéo thì mất mạng.
Sao hôm nay ông ta không nhịn được chứ?
"Mày nói đi, rốt cuộc mày muốn như thế nào!"
Khương Ôn Uyển thấy ông ta còn biết giữ mặt mũi, há miệng liền nói:
"Tôi muốn từ hôn với anh ta, còn muốn 5000 đồng!"
Mẹ ruột: "Mày điên rồi!"
Cha dượng: "Sao mày không làm ăn cướp luôn đi?"
Khương Ôn Uyển: "Tôi đây không phải đang cướp, chỉ hai điều kiện này, không đồng ý thì chúng ta sống mái với nhau, cùng lắm thì cùng chết."
Vương Kiến Quốc ở cửa không nghe hiểu có chuyện gì, nhưng lại biết Khương Ôn Uyển muốn từ hôn với anh ta.
Lúc này ánh mắt anh ta lạnh lẽo.
Mặc dù anh ta cũng không thích Khương Ôn Uyển này, không có chút dịu dàng, động lòng người như Thanh Hoa.
Nhưng mà cha anh ta nói đúng, cha của Khương Ôn Uyển có ơn với nhà bọn họ.
Anh ta coi như là báo ân cũng sẽ cưới cô về nhà, để cô không làm trâu làm ngựa ở nhà họ Hồ nữa.
"Anh không đồng ý, Ôn Uyển, hôn ước của chúng ta là lúc cha em còn sống định ra, làm sao có thể nói hủy là hủy được?"
Khương Ôn Uyển nhìn anh ta như vậy, lại nhìn Hồ Thanh Hoa, gật đầu.
"Anh không đồng ý? Vậy thì không hủy nữa."
Vương Kiến Quốc nghẹn họng.
Qủa nhiên cô không muốn cho lắm.
Hồ Thanh Hoa nghe bọn họ muốn từ hôn, trong mắt vừa hiện lên vẻ vui sướng thì nghe thấy cô lại không hủy, sắc mặt tối sầm lại.
Ủy khuất nhìn về phía Vương Kiến Quốc, khóe miệng Vương Kiến Quốc giật giật, cho cô ta ánh mắt an ủi.
Sao Khương Uyển Uyển này không thể kiên định thêm một chút.
Vừa hay bản thân ở trong nhà quậy ầm ĩ một trận, vậy thì chẳng phải cuộc hôn nhân này cũng theo đó mà hủy luôn hay sao?
Mặc kệ hai người này liếc mắt đưa tình như thế nào, Trương Thúy Phân nghĩ đến tiền liền lắc đầu.
"Trong nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Tiền trợ cấp của cha tôi là năm nghìn, tôi một nửa cũng không được chia."
Nghe Khương Ôn Uyển nói như vậy, Trương Thúy Phân rũ mi trầm mặt nói:
"Đó cũng là chuyện mười năm trước, mười năm qua, chỗ nào mà không cần tiêu tiền?"
Khương Ôn Uyển cười lạnh, mặc dù nguyên thân chịu mệt nhọc làm việc, cho dù học tập hạng chót thì cũng tốt nghiệp cấp ba, không phải kẻ ngu.
"Mười năm trước các người chuyển từ nông thôn vào trong trấn, có công việc, có của cải, làm sao lại tiêu hết sạch tiền được chứ?
Không đưa? Vậy thì tôi đi"
"Đứng lại, năm trăm, toàn bộ của cải trong nhà này chỉ có năm trăm, nhiều thêm một xu cũng không có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro