Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 40
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
Khương Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, chờ xem cô sẽ đáp trả lại như thế nào.
Hôm sau lúc đi làm, đội trưởng nghe các cô hỏi chuyện xây nhà.
Vẻ mặt ông ấy có chút khó nói nhìn các cô.
"Xây nhà không phải chuyện nhỏ, một phòng thêm một cái bếp lò mất khoảng tám tờ đại đoàn viên, các cô tự suy nghĩ cho kỹ.
Thêm nữa là sau khi nhà xây xong, các cô ở đây thì nhà là của các cô.
Các cô không ở đây nữa thì nhà không phải của các cô.
Các cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu muốn xây thì tôi sẽ tìm người và gạch cho các cô, rồi tìm thêm một người biết xây bếp lò nữa là được."
Chu Hiểu Mẫn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Vẫn nằm trong khả năng chi trả của tôi, xây!"
Khương Ôn Uyển cũng nói:
"Xây!"
Cô nghĩ một chút cũng hiểu ý của trưởng thôn.
Dù sao thì bán nhà cũng chẳng ai mua.
Vì sau khi họ rời đi, nhà trống thì sẽ có người khác đến ở, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?
Tuy cô biết còn hai năm nữa là thi đại học về thành phố.
Nhưng hai năm đó cũng phải sống qua từng ngày, tối nào cũng không thể vào không gian, lỡ mất bao nhiêu việc.
Đội trưởng nghe họ quyết định, liền gật đầu.
"Được, các cô đã đồng ý rồi thì hôm nay tôi sẽ tìm người cho các cô."
Đàm Ngọc Miêu mặt mày ủ rũ, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Đứng bên cạnh nghe họ thật sự quyết định xây nhà, lại thở dài nói với Hồ Thanh Hoa:
"Này, cô xem người ta có thể xây nhà ở riêng, Hồ Thanh Hoa, sao cô không xây một căn cho riêng mình?"
Hồ Thanh Hoa liếc cô ta.
"Đó là hai chuyện khác nhau, mẹ tôi là mẹ kế, mẹ cô ta là mẹ ruột.
Lúc Khương Ôn Uyển xuống nông thôn, mẹ cô ta đã cho cô ta hơn ba nghìn đồng đấy!
Tôi chỉ có năm mươi đồng tiền trợ cấp của khu phố, sao có thể so sánh được?
Nếu không cô nghĩ tại sao cô ta đóng một cái tủ mà lại cần đến ba cái khóa.
Phòng chúng ta đấy!"
"Ba nghìn đồng! Trời ạ!
Thế thì giàu quá!"
Hồ Thanh Hoa thấy vẻ mặt như chưa từng thấy tiền của cô ta, liền đảo mắt.
Thầm nghĩ: Mới ba nghìn đồng đã làm cô kích động đến vậy rồi.
Nếu cô biết trên người cô ta ít nhất cũng phải bốn nghìn đồng, cô còn không ngất xỉu tại chỗ à?
Nhưng cô ta cũng không nói nhiều, cô ta còn đang nghĩ xem khi nào mới có thể moi được tiền trên người Khương Ôn Uyển đây!
Nhìn Khương Ôn Uyển có nhiều tiền như vậy mà không thể lấy được, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Những lời này không chỉ Đàm Ngọc Miêu nghe thấy, mà những người khác trong thôn lúc này chưa xuống ruộng làm việc cũng đều nghe thấy.
Khương Ôn Uyển quay đầu liếc nhìn cô ta, nghĩ xem có nên tống nữ chính trong sách này vào núi rồi cho một phát súng cho xong chuyện không.
"Hồ Thanh Hoa, tôi thấy da mặt cô lại dày thêm rồi đấy.
Trên người tôi tổng cộng hai trăm đồng, cô lại nói tôi có hơn bốn nghìn.
Cô đúng là chẳng có ý tốt gì, mà số tiền tôi có liên quan gì đến cô?
Cái khóa trên rương, chính là để phòng cô đấy, trong lòng cô cô không tự biết rõ sao?"
Hồ Thanh Hoa biết trên người Khương Ôn Uyển có tiền, căn bản không tin lời cô nói.
"Làm sao trên người cô có thể chỉ có 200 đồng, nếu thật sự chỉ có 200 đồng, cô sẽ cam lòng tiêu gần 100 đồng để xây nhà?
Lừa gạt à?"
Khương Ôn Uyển phát hiện cô gái này thật sự rất quá đáng.
Cô lập tức bước tới, một cái tát giáng vào mặt Hồ Thanh Hoa, "Chát" một tiếng thật kêu!
Hôm sau lúc đi làm, đội trưởng nghe các cô hỏi chuyện xây nhà.
Vẻ mặt ông ấy có chút khó nói nhìn các cô.
"Xây nhà không phải chuyện nhỏ, một phòng thêm một cái bếp lò mất khoảng tám tờ đại đoàn viên, các cô tự suy nghĩ cho kỹ.
Thêm nữa là sau khi nhà xây xong, các cô ở đây thì nhà là của các cô.
Các cô không ở đây nữa thì nhà không phải của các cô.
Các cô nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu muốn xây thì tôi sẽ tìm người và gạch cho các cô, rồi tìm thêm một người biết xây bếp lò nữa là được."
Chu Hiểu Mẫn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Vẫn nằm trong khả năng chi trả của tôi, xây!"
Khương Ôn Uyển cũng nói:
"Xây!"
Cô nghĩ một chút cũng hiểu ý của trưởng thôn.
Dù sao thì bán nhà cũng chẳng ai mua.
Vì sau khi họ rời đi, nhà trống thì sẽ có người khác đến ở, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?
Tuy cô biết còn hai năm nữa là thi đại học về thành phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hai năm đó cũng phải sống qua từng ngày, tối nào cũng không thể vào không gian, lỡ mất bao nhiêu việc.
Đội trưởng nghe họ quyết định, liền gật đầu.
"Được, các cô đã đồng ý rồi thì hôm nay tôi sẽ tìm người cho các cô."
Đàm Ngọc Miêu mặt mày ủ rũ, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Đứng bên cạnh nghe họ thật sự quyết định xây nhà, lại thở dài nói với Hồ Thanh Hoa:
"Này, cô xem người ta có thể xây nhà ở riêng, Hồ Thanh Hoa, sao cô không xây một căn cho riêng mình?"
Hồ Thanh Hoa liếc cô ta.
"Đó là hai chuyện khác nhau, mẹ tôi là mẹ kế, mẹ cô ta là mẹ ruột.
Lúc Khương Ôn Uyển xuống nông thôn, mẹ cô ta đã cho cô ta hơn ba nghìn đồng đấy!
Tôi chỉ có năm mươi đồng tiền trợ cấp của khu phố, sao có thể so sánh được?
Nếu không cô nghĩ tại sao cô ta đóng một cái tủ mà lại cần đến ba cái khóa.
Phòng chúng ta đấy!"
"Ba nghìn đồng! Trời ạ!
Thế thì giàu quá!"
Hồ Thanh Hoa thấy vẻ mặt như chưa từng thấy tiền của cô ta, liền đảo mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thầm nghĩ: Mới ba nghìn đồng đã làm cô kích động đến vậy rồi.
Nếu cô biết trên người cô ta ít nhất cũng phải bốn nghìn đồng, cô còn không ngất xỉu tại chỗ à?
Nhưng cô ta cũng không nói nhiều, cô ta còn đang nghĩ xem khi nào mới có thể moi được tiền trên người Khương Ôn Uyển đây!
Nhìn Khương Ôn Uyển có nhiều tiền như vậy mà không thể lấy được, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Những lời này không chỉ Đàm Ngọc Miêu nghe thấy, mà những người khác trong thôn lúc này chưa xuống ruộng làm việc cũng đều nghe thấy.
Khương Ôn Uyển quay đầu liếc nhìn cô ta, nghĩ xem có nên tống nữ chính trong sách này vào núi rồi cho một phát súng cho xong chuyện không.
"Hồ Thanh Hoa, tôi thấy da mặt cô lại dày thêm rồi đấy.
Trên người tôi tổng cộng hai trăm đồng, cô lại nói tôi có hơn bốn nghìn.
Cô đúng là chẳng có ý tốt gì, mà số tiền tôi có liên quan gì đến cô?
Cái khóa trên rương, chính là để phòng cô đấy, trong lòng cô cô không tự biết rõ sao?"
Hồ Thanh Hoa biết trên người Khương Ôn Uyển có tiền, căn bản không tin lời cô nói.
"Làm sao trên người cô có thể chỉ có 200 đồng, nếu thật sự chỉ có 200 đồng, cô sẽ cam lòng tiêu gần 100 đồng để xây nhà?
Lừa gạt à?"
Khương Ôn Uyển phát hiện cô gái này thật sự rất quá đáng.
Cô lập tức bước tới, một cái tát giáng vào mặt Hồ Thanh Hoa, "Chát" một tiếng thật kêu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro