Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 47
Cán Phạn Đích Bàn Tử
2024-11-22 10:54:25
Sợ làm lỡ thời gian của anh đưa thư quá lâu, cô viết xong liền dán phong bì, không cần viết địa chỉ, chỉ cần ghi tên và địa chỉ của mình.
Lúc cô đi ra, nhìn Hồ Thanh Hoa với vẻ mặt đắc ý, thấy hơi lạ.
Cô ta có gì đó không đúng lắm thì phải?
Liếc cô ta một cái, cô đưa thư cho anh đưa thư.
Người đưa thư nhận thư của cô, quay sang hỏi Hồ Thanh Hoa:
"Thanh niên trí thức Hồ, không phải cô muốn gửi thư sao?"
Hồ Thanh Hoa cười tươi rói, vết thương trên đầu cũng không còn thấy đau nữa.
"Tôi không gửi nữa, cứ vậy đi, tôi không gửi."
Người đưa thư cũng không quan tâm cô ta có gửi hay không, đạp xe đi đến điểm thanh niên trí thức của thôn bên cạnh để đưa thư tiếp.
Chờ người đưa thư đi rồi, Hồ Thanh Hoa nhìn Khương Ôn Uyển với vẻ mặt vênh váo, hất mặt lên trời đi vào nhà.
Chẳng lẽ cô ta bị mình đánh hư não rồi?
Nhìn bọc đồ ăn ngon trước mặt, Khương Ôn Uyển xách vào nhà.
Ánh mắt của Hồ Thanh Hoa và mấy người kia đều đổ dồn vào bọc đồ của cô.
Khương Ôn Uyển vốn đã mang theo bốn hộp sữa mạch nha, bây giờ trong bọc lại có thêm hai hộp nữa, tổng cộng sáu hộp.
Không biết ăn không hết có bị hỏng không nhỉ?
Nhưng thứ cô thích ăn nhất vẫn là sô cô la, trên vỏ hộp sô cô la toàn chữ nước ngoài, đúng là ông bà của nguyên thân.
Chỉ là trước đây chưa thấy họ gửi đồ gì cả.
Ừm, có thể là có, nhưng mình chưa chắc đã được thấy.
Vì vậy, địa chỉ của mình chắc chắn không phải do Trương Thúy Phân nói cho hai người già đó.
Rất có thể ông bà vẫn luôn quan tâm đến mình, nên mới biết mình ở đâu.
Nếu như vậy thì cũng có thể lý giải được.
Đáng tiếc người mà họ luôn quan tâm đã không còn nữa.
Bây giờ chắc đã đầu thai vào một gia đình tốt, có cha mẹ yêu thương, được nâng niu như bảo bối.
Bóc một thanh sô cô la, cô không chia cho ai cả, tự mình ăn hai miếng, số còn lại cất đi.
Toán Miêu còn đáng yêu hơn bọn họ.
Buổi trưa, Khương Ôn Uyển lấy bánh bao trong hộp cơm ra hâm nóng lại ăn.
Nơi này cách núi Trường Bạch không xa, thời tiết tháng tư chưa hề ấm lên.
Thậm chí còn khá lạnh, trái đất còn chưa bị nóng lên.
Nên mùa hè ở đây tương đối dễ chịu.
Chỉ có mùa đông là dài hơn và lạnh hơn thôi.
Đang ăn bánh bao, dọn dẹp đồ đạc vào tủ thì nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Là Mã Đắc Bỉ và Lưu Quán Quân.
Hai người này mà cũng cãi nhau, thật lạ.
Khương Ôn Uyển vội vàng khóa tủ lại, cầm bánh bao đi ra sân.
Nghe thấy hai người trong căn nhà nhỏ đang cãi nhau.
"Năm trăm đồng, việc gì tôi phải cho anh mượn?
Người ta không ưng anh, nếu ưng thì đã theo anh rồi, tôi không tin Lý Bưu lại đi lấy một đôi giày rách."
Lời này của Mã Đắc Bỉ, đúng là...
Giọng của Lưu Quán Quân nghe ra cũng rất tức giận.
"Tôi biết anh có bao nhiêu tiền, năm trăm đồng chắc chắn là có, tôi cũng đâu có quỵt nợ.
Tôi chuộc Xuân Hạnh về, chúng tôi kết hôn rồi sẽ cùng nhau kiếm công điểm trả anh!"
"Đừng có nói nhảm, hai người cùng nhau?
Dù hai người cùng nhau, đó cũng là năm trăm đồng, đến chết cũng không trả nổi.
Hơn nữa, anh không biết Lý Bưu là người thế nào sao?
Anh tranh vợ với anh ta, anh có bị làm sao không?"
"Tôi mặc kệ, tôi hỏi anh có cho mượn hay không?!"
Lưu Quán Quân rất kiên quyết.
Mã Đắc Bỉ cũng rất dứt khoát.
"Không cho mượn!
Bình thường tôi coi anh là anh em, mỗi lần lên thành phố ăn cơm đều rủ anh đi, anh được voi đòi tiên à?"
"Được! Coi như tôi, Lưu Quán Quân, nhìn lầm người, từ nay về sau chúng ta không còn là anh em nữa!"
Lưu Quán Quân vừa nói vừa chạy ra khỏi nhà, phía sau còn nghe thấy tiếng Mã Đắc Bỉ mắng chửi.
"Không làm thì thôi, được đằng chân lên đằng đầu."
Lúc cô đi ra, nhìn Hồ Thanh Hoa với vẻ mặt đắc ý, thấy hơi lạ.
Cô ta có gì đó không đúng lắm thì phải?
Liếc cô ta một cái, cô đưa thư cho anh đưa thư.
Người đưa thư nhận thư của cô, quay sang hỏi Hồ Thanh Hoa:
"Thanh niên trí thức Hồ, không phải cô muốn gửi thư sao?"
Hồ Thanh Hoa cười tươi rói, vết thương trên đầu cũng không còn thấy đau nữa.
"Tôi không gửi nữa, cứ vậy đi, tôi không gửi."
Người đưa thư cũng không quan tâm cô ta có gửi hay không, đạp xe đi đến điểm thanh niên trí thức của thôn bên cạnh để đưa thư tiếp.
Chờ người đưa thư đi rồi, Hồ Thanh Hoa nhìn Khương Ôn Uyển với vẻ mặt vênh váo, hất mặt lên trời đi vào nhà.
Chẳng lẽ cô ta bị mình đánh hư não rồi?
Nhìn bọc đồ ăn ngon trước mặt, Khương Ôn Uyển xách vào nhà.
Ánh mắt của Hồ Thanh Hoa và mấy người kia đều đổ dồn vào bọc đồ của cô.
Khương Ôn Uyển vốn đã mang theo bốn hộp sữa mạch nha, bây giờ trong bọc lại có thêm hai hộp nữa, tổng cộng sáu hộp.
Không biết ăn không hết có bị hỏng không nhỉ?
Nhưng thứ cô thích ăn nhất vẫn là sô cô la, trên vỏ hộp sô cô la toàn chữ nước ngoài, đúng là ông bà của nguyên thân.
Chỉ là trước đây chưa thấy họ gửi đồ gì cả.
Ừm, có thể là có, nhưng mình chưa chắc đã được thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, địa chỉ của mình chắc chắn không phải do Trương Thúy Phân nói cho hai người già đó.
Rất có thể ông bà vẫn luôn quan tâm đến mình, nên mới biết mình ở đâu.
Nếu như vậy thì cũng có thể lý giải được.
Đáng tiếc người mà họ luôn quan tâm đã không còn nữa.
Bây giờ chắc đã đầu thai vào một gia đình tốt, có cha mẹ yêu thương, được nâng niu như bảo bối.
Bóc một thanh sô cô la, cô không chia cho ai cả, tự mình ăn hai miếng, số còn lại cất đi.
Toán Miêu còn đáng yêu hơn bọn họ.
Buổi trưa, Khương Ôn Uyển lấy bánh bao trong hộp cơm ra hâm nóng lại ăn.
Nơi này cách núi Trường Bạch không xa, thời tiết tháng tư chưa hề ấm lên.
Thậm chí còn khá lạnh, trái đất còn chưa bị nóng lên.
Nên mùa hè ở đây tương đối dễ chịu.
Chỉ có mùa đông là dài hơn và lạnh hơn thôi.
Đang ăn bánh bao, dọn dẹp đồ đạc vào tủ thì nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Là Mã Đắc Bỉ và Lưu Quán Quân.
Hai người này mà cũng cãi nhau, thật lạ.
Khương Ôn Uyển vội vàng khóa tủ lại, cầm bánh bao đi ra sân.
Nghe thấy hai người trong căn nhà nhỏ đang cãi nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Năm trăm đồng, việc gì tôi phải cho anh mượn?
Người ta không ưng anh, nếu ưng thì đã theo anh rồi, tôi không tin Lý Bưu lại đi lấy một đôi giày rách."
Lời này của Mã Đắc Bỉ, đúng là...
Giọng của Lưu Quán Quân nghe ra cũng rất tức giận.
"Tôi biết anh có bao nhiêu tiền, năm trăm đồng chắc chắn là có, tôi cũng đâu có quỵt nợ.
Tôi chuộc Xuân Hạnh về, chúng tôi kết hôn rồi sẽ cùng nhau kiếm công điểm trả anh!"
"Đừng có nói nhảm, hai người cùng nhau?
Dù hai người cùng nhau, đó cũng là năm trăm đồng, đến chết cũng không trả nổi.
Hơn nữa, anh không biết Lý Bưu là người thế nào sao?
Anh tranh vợ với anh ta, anh có bị làm sao không?"
"Tôi mặc kệ, tôi hỏi anh có cho mượn hay không?!"
Lưu Quán Quân rất kiên quyết.
Mã Đắc Bỉ cũng rất dứt khoát.
"Không cho mượn!
Bình thường tôi coi anh là anh em, mỗi lần lên thành phố ăn cơm đều rủ anh đi, anh được voi đòi tiên à?"
"Được! Coi như tôi, Lưu Quán Quân, nhìn lầm người, từ nay về sau chúng ta không còn là anh em nữa!"
Lưu Quán Quân vừa nói vừa chạy ra khỏi nhà, phía sau còn nghe thấy tiếng Mã Đắc Bỉ mắng chửi.
"Không làm thì thôi, được đằng chân lên đằng đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro