Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 24
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Hai vợ chồng nhìn thấy Lý Thải Bình là một người ghê gớm, không hề lo lắng cháu mình sẽ bị thiệt, ngược lại sợ hãi không vét được gì từ trong tay người phụ nữ này.
Sau khi nhìn nhau, người phụ nữ bỗng nhiên cười khanh khách nói: “Chị dâu này, thấy chị nói khá thỏa đáng, đây không phải là con của chồng chị sao, từ nay về sau, phải nương nhờ chị rồi!”
Nói xong, người phụ nữ vỗ lưng đứa bé, ra hiệu nó mau chóng gọi theo những gì đã dặn trước đó.
Đứa bé cũng rất nghe lời, không nói gì nhiều, giòn giã gọi một tiếng: “Mẹ!”
Lý Thải Bình kinh hoảng, bà ta quay đầu nhìn cha Khương, nhìn thấy người đàn ông không nói tiếng nào liền biết chuyện này là thật.
Bà ta vứt nồi xẻng trong tay xuống, vành mắt đỏ hoe, trực tiếp bật khóc: “Khương A Tam, cái đồ súc sinh nhà ông!”
“Tôi ở nhà họ Khương chăm chỉ cần cù nhiều năm như vậy, sinh con cho ông, xoay sở cái nhà này, cho dù là bị bệnh cũng không nghỉ ngày nào, ông lại làm ra loại chuyện không bằng súc sinh này!”
“Năm đó gặp nạn đói kém, ông phủi mông bỏ đi, bỏ lại tôi, con côi vợ góa, đều là tôi gắng gượng mới có thể sống tiếp!”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, thế này cũng quá vô liêm sỉ rồi.
Ngày tháng Lý Thải Bình ở nhà họ Khương, cô đều biết, xoay sở cái nhà này?
Sợ là đều xoay sở hết về nhà mẹ của bà ta rồi.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn phải nói vài câu mới thôi.
Chỉ đáng tiếc, với tình hình hiện giờ, nếu mình lên tiếng, sợ là có hơi ngu ngốc, cho dù là cha Khương hay là Lý Thải Bình, họ đều sẽ trút giận lên đầu mình.
Cô vẫn nên im lặng đứng một bên, ngoan ngoãn hóng chuyện là được!
Cha Khương cũng vô cùng tức giận, lúc đầu quả thực ông ta thích mẹ của đứa bé này, nhưng đó cũng là chuyện của bảy tám năm trước rồi.
Ai biết người phụ nữ này không biết liêm sỉ như vậy, rõ ràng đã đường ai nấy đi rồi, thế mà còn giữ lại một đứa con!
Bây giờ về nhà, còn phải hứng chịu cơn giận của Lý Thải Bình.
Ông ta không làm gì được người ngoài, lẽ nào còn không động được vợ mình?
Nhìn thấy Lý Thải Bình mắng nhiếc rộn ràng, ông ta giơ tay tát một bạt tai: “Tới lượt bà nói chuyện sao?”
Lý Thải Bình bị đánh đến ngã ngửa ra, bà ta quay đầu hung ác nhìn cha Khương.
“Thế mà ông lại dám đánh tôi!”
Nguyễn Ninh cũng hơi bất ngờ, trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm giữa Lý Thải Bình và cha Khương rất tốt, về cơ bản hai người không cãi nhau, càng sẽ không đánh nhau.
Bây giờ vừa chửi vừa đánh, khác biệt quá lớn với bình thường.
Cặp vợ chồng này đương nhiên không phải tới xem trò hề nhà người khác, khoảng thời gian trước, em gái của người đàn ông đã mất.
Vốn dĩ giữ lại một miệng ăn như Khương Nguyên cũng không sao, còn có thể nhận gạo cứu tế.
Bây giờ đã hủy bỏ gạo cứu tế, sao họ có thể nuôi một cái miệng ăn dư thừa này?
Xuân qua thu tới may quần áo cần phiếu vải, lớn tuổi còn phải vào hộ khẩu, những cái này đều phải tốn tiền.
Chi bằng tới từ đâu thì về đó, họ còn có thể hung hăng vét một trận từ nhà họ Khương!
“Đây là chuyện nhà của các người, bây giờ đứa trẻ này chúng tôi đã đưa tới, những năm nay chúng tôi nuôi nấng đứa trẻ này cũng tốn không ít, hay là…”
Vốn dĩ Lý Thải Bình bị đánh đến đầu óc rối mù, bây giờ nghe thấy hai vợ chồng này đòi tiền, trực tiếp phun một bãi nước bọt lên mặt người đàn ông.
“Tôi phi, các người là cái thá gì, nói là con nhà tôi thì là con nhà tôi chắc!”
Sau khi nhìn nhau, người phụ nữ bỗng nhiên cười khanh khách nói: “Chị dâu này, thấy chị nói khá thỏa đáng, đây không phải là con của chồng chị sao, từ nay về sau, phải nương nhờ chị rồi!”
Nói xong, người phụ nữ vỗ lưng đứa bé, ra hiệu nó mau chóng gọi theo những gì đã dặn trước đó.
Đứa bé cũng rất nghe lời, không nói gì nhiều, giòn giã gọi một tiếng: “Mẹ!”
Lý Thải Bình kinh hoảng, bà ta quay đầu nhìn cha Khương, nhìn thấy người đàn ông không nói tiếng nào liền biết chuyện này là thật.
Bà ta vứt nồi xẻng trong tay xuống, vành mắt đỏ hoe, trực tiếp bật khóc: “Khương A Tam, cái đồ súc sinh nhà ông!”
“Tôi ở nhà họ Khương chăm chỉ cần cù nhiều năm như vậy, sinh con cho ông, xoay sở cái nhà này, cho dù là bị bệnh cũng không nghỉ ngày nào, ông lại làm ra loại chuyện không bằng súc sinh này!”
“Năm đó gặp nạn đói kém, ông phủi mông bỏ đi, bỏ lại tôi, con côi vợ góa, đều là tôi gắng gượng mới có thể sống tiếp!”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, thế này cũng quá vô liêm sỉ rồi.
Ngày tháng Lý Thải Bình ở nhà họ Khương, cô đều biết, xoay sở cái nhà này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợ là đều xoay sở hết về nhà mẹ của bà ta rồi.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn phải nói vài câu mới thôi.
Chỉ đáng tiếc, với tình hình hiện giờ, nếu mình lên tiếng, sợ là có hơi ngu ngốc, cho dù là cha Khương hay là Lý Thải Bình, họ đều sẽ trút giận lên đầu mình.
Cô vẫn nên im lặng đứng một bên, ngoan ngoãn hóng chuyện là được!
Cha Khương cũng vô cùng tức giận, lúc đầu quả thực ông ta thích mẹ của đứa bé này, nhưng đó cũng là chuyện của bảy tám năm trước rồi.
Ai biết người phụ nữ này không biết liêm sỉ như vậy, rõ ràng đã đường ai nấy đi rồi, thế mà còn giữ lại một đứa con!
Bây giờ về nhà, còn phải hứng chịu cơn giận của Lý Thải Bình.
Ông ta không làm gì được người ngoài, lẽ nào còn không động được vợ mình?
Nhìn thấy Lý Thải Bình mắng nhiếc rộn ràng, ông ta giơ tay tát một bạt tai: “Tới lượt bà nói chuyện sao?”
Lý Thải Bình bị đánh đến ngã ngửa ra, bà ta quay đầu hung ác nhìn cha Khương.
“Thế mà ông lại dám đánh tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Ninh cũng hơi bất ngờ, trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm giữa Lý Thải Bình và cha Khương rất tốt, về cơ bản hai người không cãi nhau, càng sẽ không đánh nhau.
Bây giờ vừa chửi vừa đánh, khác biệt quá lớn với bình thường.
Cặp vợ chồng này đương nhiên không phải tới xem trò hề nhà người khác, khoảng thời gian trước, em gái của người đàn ông đã mất.
Vốn dĩ giữ lại một miệng ăn như Khương Nguyên cũng không sao, còn có thể nhận gạo cứu tế.
Bây giờ đã hủy bỏ gạo cứu tế, sao họ có thể nuôi một cái miệng ăn dư thừa này?
Xuân qua thu tới may quần áo cần phiếu vải, lớn tuổi còn phải vào hộ khẩu, những cái này đều phải tốn tiền.
Chi bằng tới từ đâu thì về đó, họ còn có thể hung hăng vét một trận từ nhà họ Khương!
“Đây là chuyện nhà của các người, bây giờ đứa trẻ này chúng tôi đã đưa tới, những năm nay chúng tôi nuôi nấng đứa trẻ này cũng tốn không ít, hay là…”
Vốn dĩ Lý Thải Bình bị đánh đến đầu óc rối mù, bây giờ nghe thấy hai vợ chồng này đòi tiền, trực tiếp phun một bãi nước bọt lên mặt người đàn ông.
“Tôi phi, các người là cái thá gì, nói là con nhà tôi thì là con nhà tôi chắc!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro