Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 26
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Sau khi Lý Thải Bình nghe thấy, bà ta trừng to mắt, làm ầm lên: “Nguyễn Ninh cô điên rồi sao! Trong nhà đâu còn gì ăn nữa, cô đồng ý sảng khoái, tới lúc đó cô tự nghĩ cách nha!”
Hai vợ chồng nghe thấy nhà họ Khương có người đồng ý, dĩ nhiên cũng thở phào.
Nhưng yêu cầu của họ vẫn sẽ không thay đổi.
“Đứa trẻ này ở nhà chúng tôi ăn không uống không lâu như thế, nếu nhà họ Khương mấy người đã chắc chắn nhận, vậy có phải nên thanh toán tiền không?”
Còn chưa đợi Nguyễn Ninh và cha Khương nói gì, Lý Thải Bình đã bắt đầu la lối.
“Cái thứ gì, dựa vào đâu ấn đứa trẻ này lên đầu nhà họ Khương chúng tôi, bắt các người nuôi sao! Tôi còn chưa nói là các người nhốt đứa trẻ này đấy!”
Nguyễn Ninh nghe Lý Thải Bình nghe vậy, không khỏi tự chủ híp mắt lại.
Đúng vậy, cặp vợ chồng trẻ này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Đưa Khương Nguyên tới là vì tiền, bây giờ dĩ nhiên không lấy được tiền sẽ không thôi.
Nhưng nhà họ Khương chắc chắn không muốn đưa, ngược lại còn sẽ nói là hai vợ chồng giam cầm, thật đúng là náo nhiệt quá!
Chuyện này chính là ông nói thì ông có lý, bà nói thì bà có lý, qua qua lại lại, xem xem nắm đấm ai cứng hơn.
Cô vô thức lùi lại hai bước, Khương Nguyên vốn đứng bên cha Khương cũng bị cô kéo đến bên cạnh, đề phòng lát nữa bị ngộ thương.
Cha Khương nghe Lý Thải Bình nói như vậy, vội vàng gật đầu, ngữ khí kiên định: “Đúng vậy, nếu đứa trẻ này là con tôi, sau khi biết, các người có thể lập tức đưa tới đây, những năm qua các người không cho con gặp cha ruột, là có mưu kế gì?”
Cặp vợ chồng này vốn dĩ cũng là người tính khí cường hãn, khi cự cãi với hàng xóm láng giềng, rất ít khi yếu thế.
Nhưng cũng bị cách nói vô liêm sỉ của nhà họ Khương làm cho sửng sốt, nói tới nói lui lại thành lỗi của họ rồi?
“Nhà họ Khương các người đúng là vô liêm sỉ, nuôi con thay mấy người, thế mà lại thành lỗi của chúng tôi!”
Cha Khương vô thức phản bác: “Đương nhiên là lỗi của các người, trẻ con vô tội, con cái nên theo cha mẹ từ bé, các người không cho nó gặp cha, ngược lại nuôi lớn từng này mới đưa tới, có động cơ xấu!”
“Tôi phi! Nhà họ Khương các người còn có thể nói lý hay không, xem ra chúng tôi chỉ có thể kiện lên quan, tôi muốn xem xem, người đàn ông vốn đã có vợ như ông vào trong thành phố dỗ phỉnh em gái tôi, đây là tội gì!”
Nói xong, người đàn ông trong thành phố này phẩy bức thư tình trong tay.
Cha Khương vốn đang cuồn cuộn oai phong lập tức nhũn xuống, nếu thật sự kiện lên, sợ là nửa đời sau của ông ta sẽ bị hủy hết.
Lý Thải Bình cũng bị dọa sợ, bà ta từng nghe đến kiện tụng.
Việc này phải tốn không ít tiền, tới lúc đó cả nhà họ Khương đều sẽ bị bào mòn.
Nguyễn Ninh ý thức được lúc này mình nên lên tiếng, cô đi lên một đoạn, bảo vệ bà cụ Khương và Khương Nguyên ở phía sau.
“Hay là mỗi bên nhường một bước, năm mươi tệ thực sự quá nhiều rồi, đứa trẻ như Khương Nguyên ăn bao nhiêu chúng ta cũng biết rõ, cắt nửa đi, hai mươi lăm tệ.”
Hai vợ chồng nghe thấy nhà họ Khương có người đồng ý, dĩ nhiên cũng thở phào.
Nhưng yêu cầu của họ vẫn sẽ không thay đổi.
“Đứa trẻ này ở nhà chúng tôi ăn không uống không lâu như thế, nếu nhà họ Khương mấy người đã chắc chắn nhận, vậy có phải nên thanh toán tiền không?”
Còn chưa đợi Nguyễn Ninh và cha Khương nói gì, Lý Thải Bình đã bắt đầu la lối.
“Cái thứ gì, dựa vào đâu ấn đứa trẻ này lên đầu nhà họ Khương chúng tôi, bắt các người nuôi sao! Tôi còn chưa nói là các người nhốt đứa trẻ này đấy!”
Nguyễn Ninh nghe Lý Thải Bình nghe vậy, không khỏi tự chủ híp mắt lại.
Đúng vậy, cặp vợ chồng trẻ này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Đưa Khương Nguyên tới là vì tiền, bây giờ dĩ nhiên không lấy được tiền sẽ không thôi.
Nhưng nhà họ Khương chắc chắn không muốn đưa, ngược lại còn sẽ nói là hai vợ chồng giam cầm, thật đúng là náo nhiệt quá!
Chuyện này chính là ông nói thì ông có lý, bà nói thì bà có lý, qua qua lại lại, xem xem nắm đấm ai cứng hơn.
Cô vô thức lùi lại hai bước, Khương Nguyên vốn đứng bên cha Khương cũng bị cô kéo đến bên cạnh, đề phòng lát nữa bị ngộ thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha Khương nghe Lý Thải Bình nói như vậy, vội vàng gật đầu, ngữ khí kiên định: “Đúng vậy, nếu đứa trẻ này là con tôi, sau khi biết, các người có thể lập tức đưa tới đây, những năm qua các người không cho con gặp cha ruột, là có mưu kế gì?”
Cặp vợ chồng này vốn dĩ cũng là người tính khí cường hãn, khi cự cãi với hàng xóm láng giềng, rất ít khi yếu thế.
Nhưng cũng bị cách nói vô liêm sỉ của nhà họ Khương làm cho sửng sốt, nói tới nói lui lại thành lỗi của họ rồi?
“Nhà họ Khương các người đúng là vô liêm sỉ, nuôi con thay mấy người, thế mà lại thành lỗi của chúng tôi!”
Cha Khương vô thức phản bác: “Đương nhiên là lỗi của các người, trẻ con vô tội, con cái nên theo cha mẹ từ bé, các người không cho nó gặp cha, ngược lại nuôi lớn từng này mới đưa tới, có động cơ xấu!”
“Tôi phi! Nhà họ Khương các người còn có thể nói lý hay không, xem ra chúng tôi chỉ có thể kiện lên quan, tôi muốn xem xem, người đàn ông vốn đã có vợ như ông vào trong thành phố dỗ phỉnh em gái tôi, đây là tội gì!”
Nói xong, người đàn ông trong thành phố này phẩy bức thư tình trong tay.
Cha Khương vốn đang cuồn cuộn oai phong lập tức nhũn xuống, nếu thật sự kiện lên, sợ là nửa đời sau của ông ta sẽ bị hủy hết.
Lý Thải Bình cũng bị dọa sợ, bà ta từng nghe đến kiện tụng.
Việc này phải tốn không ít tiền, tới lúc đó cả nhà họ Khương đều sẽ bị bào mòn.
Nguyễn Ninh ý thức được lúc này mình nên lên tiếng, cô đi lên một đoạn, bảo vệ bà cụ Khương và Khương Nguyên ở phía sau.
“Hay là mỗi bên nhường một bước, năm mươi tệ thực sự quá nhiều rồi, đứa trẻ như Khương Nguyên ăn bao nhiêu chúng ta cũng biết rõ, cắt nửa đi, hai mươi lăm tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro