Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 35
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Nhắc lại chuyện cũ, lửa giận của cha Khương cũng bắt đầu cháy mạnh.
Rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, có một đứa con dâu như thế này, mồm mép lanh lẹ không nói, thế mà miệng còn không biết giữ kẽ.
Chuyện gì cũng nói ra ngoài, sợ người khác không biết những chuyện lồi lõm trong nhà họ Khương sao.
Nghĩ tới hôm qua mình vào thôn dạo, ánh mắt chế nhạo của những người đó, lúc này cũng không thể nhịn được nữa.
“Vợ thằng cả, mấy hôm nay không phải tôi không biết cô hay gây sự, tôi đều biết cả đấy, mọi người đều nhường cô, cô đừng có không biết tốt xấu.”
Nguyễn Ninh thật sự sắp tức cười rồi, không biết tốt xấu?
Người không biết tốt xấu nhất trên đời này, lẽ nào không phải chính là cả nhà này sao?
Khẩu Phật tâm xà, chuyện tốt không nghĩ tới cô, chuyện xấu lại kéo cô theo, mỗi một chuyện đều bắt cô gánh họa, ngày ngày bắt cô ăn cám nuốt rau, thao túng cô, coi thường cô.
Chỉ có điều bây giờ vật đổi sao dời rồi, cô cũng tỉnh táo rồi.
Tới bây giờ, cô thật sự chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Khương, làm sao gánh nổi một câu không biết tốt xấu này?
Lý Thải Bình thấy cuối cùng cha Khương cũng không ngồi yên được nữa, lập tức hung thần ác sát bắt đầu chỉ trích Nguyễn Ninh.
“Cô bặm môi trừng mắt làm gì? Lẽ nào đã nói sai rồi, trong cái nhà này, người sung sướng nhất lẽ nào không phải là cô, ban ngày không cần ra ngoài làm việc, bây giờ cơm cũng không cần nấu, chơi suốt ngày.”
Nguyễn Ninh nghe Lý Thải Bình lại bắt đầu tranh luận những vấn đề này.
“Cuộc sống của tôi sung sướng hay khó khăn, trong lòng mấy người biết rõ, nếu nói thêm một câu nữa, tôi không ngại dẫn thím Thu Hương vào thôn, để đại đội trưởng chủ trì công đạo, nếu đại đội trưởng còn không nói rõ đạo lý này được, vậy thì đi lên trấn, vào thành phố, chúng ta kiện thẳng lên trên!”
“Hỗn láo!”
Cha Khương thấy con dâu lớn hoàn toàn không thể khống chế được nữa, lúc này không khác gì một con nhím gai!
Nguyễn Ninh không bỏ qua, hỗn láo?
Vậy thì hỗn láo cho đám người này xem, nếu không thật sự cho rằng cô dễ ức hiếp.
Tới lúc đó hết đợt này tới đợt khác, mình đừng mong sống yên.
“Vậy tôi hỗn láo cho cha xem, cha xem tôi có dám đi quậy không, cha xem loại chuyện trộm lương thực này, các người có còn mặt mũi sống tiếp ở trong thôn này không!”
Lý An vẫn luôn im lặng, đó là bởi vì anh ta biết thân phận của mình quá đặc biệt.
Đây là chuyện nhà họ Khương, anh ta họ Lý, xía mồm vào cái gì?
Chỉ là sự việc phát triển ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát, anh ta còn im lặng nữa, sợ là cha Khương sẽ bị đứa con gái bất hiếu này chọc cho tức chết.
“Chị dâu, nếu thật sự quậy tanh bành lên, chị cảm thấy anh cả ở trong bộ đội còn sống yên được không? Vấn đề tác phong trong nhà, sẽ liên lụy đó.”
Nguyễn Ninh quay phắt nhìn Lý An, người này quả đúng là âm hiểm.
Không nói thì thôi, nói lên liền kinh người.
Lời nói ra bắt chẹt thóp của cô, về tình về lý, Khương Ngọc không đắc tội cô, ngược lại ở trong cái nhà này, ngoài bà nội Khương, chỉ có Khương Ngọc không ở bên cạnh mình nhưng vẫn nhớ nhung mình này là người tốt.
Bà nội Khương nghe thấy cũng cảm thấy Lý An này quá đỗi âm độc, uy hiếp người khác lại dùng loại chuyện này, tiền đồ của Khương Ngọc không thể nào bị hủy vì loại chuyện này được.
Nguyễn Ninh sẽ không thỏa hiệp, nếu hôm nay cô thỏa hiệp trận này, sau này ba mẹ con Lý Thải Bình chỉ sẽ càng ức hiếp cô hơn, trong lòng cô thầm mắng Lý An không phải thứ tốt gì!
Rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, có một đứa con dâu như thế này, mồm mép lanh lẹ không nói, thế mà miệng còn không biết giữ kẽ.
Chuyện gì cũng nói ra ngoài, sợ người khác không biết những chuyện lồi lõm trong nhà họ Khương sao.
Nghĩ tới hôm qua mình vào thôn dạo, ánh mắt chế nhạo của những người đó, lúc này cũng không thể nhịn được nữa.
“Vợ thằng cả, mấy hôm nay không phải tôi không biết cô hay gây sự, tôi đều biết cả đấy, mọi người đều nhường cô, cô đừng có không biết tốt xấu.”
Nguyễn Ninh thật sự sắp tức cười rồi, không biết tốt xấu?
Người không biết tốt xấu nhất trên đời này, lẽ nào không phải chính là cả nhà này sao?
Khẩu Phật tâm xà, chuyện tốt không nghĩ tới cô, chuyện xấu lại kéo cô theo, mỗi một chuyện đều bắt cô gánh họa, ngày ngày bắt cô ăn cám nuốt rau, thao túng cô, coi thường cô.
Chỉ có điều bây giờ vật đổi sao dời rồi, cô cũng tỉnh táo rồi.
Tới bây giờ, cô thật sự chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Khương, làm sao gánh nổi một câu không biết tốt xấu này?
Lý Thải Bình thấy cuối cùng cha Khương cũng không ngồi yên được nữa, lập tức hung thần ác sát bắt đầu chỉ trích Nguyễn Ninh.
“Cô bặm môi trừng mắt làm gì? Lẽ nào đã nói sai rồi, trong cái nhà này, người sung sướng nhất lẽ nào không phải là cô, ban ngày không cần ra ngoài làm việc, bây giờ cơm cũng không cần nấu, chơi suốt ngày.”
Nguyễn Ninh nghe Lý Thải Bình lại bắt đầu tranh luận những vấn đề này.
“Cuộc sống của tôi sung sướng hay khó khăn, trong lòng mấy người biết rõ, nếu nói thêm một câu nữa, tôi không ngại dẫn thím Thu Hương vào thôn, để đại đội trưởng chủ trì công đạo, nếu đại đội trưởng còn không nói rõ đạo lý này được, vậy thì đi lên trấn, vào thành phố, chúng ta kiện thẳng lên trên!”
“Hỗn láo!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha Khương thấy con dâu lớn hoàn toàn không thể khống chế được nữa, lúc này không khác gì một con nhím gai!
Nguyễn Ninh không bỏ qua, hỗn láo?
Vậy thì hỗn láo cho đám người này xem, nếu không thật sự cho rằng cô dễ ức hiếp.
Tới lúc đó hết đợt này tới đợt khác, mình đừng mong sống yên.
“Vậy tôi hỗn láo cho cha xem, cha xem tôi có dám đi quậy không, cha xem loại chuyện trộm lương thực này, các người có còn mặt mũi sống tiếp ở trong thôn này không!”
Lý An vẫn luôn im lặng, đó là bởi vì anh ta biết thân phận của mình quá đặc biệt.
Đây là chuyện nhà họ Khương, anh ta họ Lý, xía mồm vào cái gì?
Chỉ là sự việc phát triển ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát, anh ta còn im lặng nữa, sợ là cha Khương sẽ bị đứa con gái bất hiếu này chọc cho tức chết.
“Chị dâu, nếu thật sự quậy tanh bành lên, chị cảm thấy anh cả ở trong bộ đội còn sống yên được không? Vấn đề tác phong trong nhà, sẽ liên lụy đó.”
Nguyễn Ninh quay phắt nhìn Lý An, người này quả đúng là âm hiểm.
Không nói thì thôi, nói lên liền kinh người.
Lời nói ra bắt chẹt thóp của cô, về tình về lý, Khương Ngọc không đắc tội cô, ngược lại ở trong cái nhà này, ngoài bà nội Khương, chỉ có Khương Ngọc không ở bên cạnh mình nhưng vẫn nhớ nhung mình này là người tốt.
Bà nội Khương nghe thấy cũng cảm thấy Lý An này quá đỗi âm độc, uy hiếp người khác lại dùng loại chuyện này, tiền đồ của Khương Ngọc không thể nào bị hủy vì loại chuyện này được.
Nguyễn Ninh sẽ không thỏa hiệp, nếu hôm nay cô thỏa hiệp trận này, sau này ba mẹ con Lý Thải Bình chỉ sẽ càng ức hiếp cô hơn, trong lòng cô thầm mắng Lý An không phải thứ tốt gì!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro